*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dấu hiệu như thế không thể nghi ngờ gì nữa, nguyên nhân chính là bị công kích linh hồn đến chết!
“Chỉ là một con người bình thường lại có thể ngăn cản được công kích linh hồn của Tử tộc chúng ta.”
Trong giọng nói âm trầm khàn đặc của tên thần bí dẫn đầu kia mang theo một tia kinh ngạc tột cùng.
“Nhưng lại có vài phần thú vị đó, khà khà khà…”
Nhìn về phía Lâm Lăng, chợt giọng điệu của hắn ta biến đổi cười tinh quái giống như tiếng kêu của quả đen.
Hiển nhiên, bọn người này cũng là người thuộc tộc khác.
Một tộc người đáng sợ tên là “Tử tộc”.
Còn về cách thức tu luyện của bọn họ thì dùng việc đi hút linh hồn là chính, phàm là con mồi bị để mắt tới thì đại đa số đều khó tránh khỏi cái chết.
“Có thể đỡ được thế tấn công linh hồn của ta, linh hồn của người này hẳn là rất mỹ vị đây.”
Thủ lĩnh cầm đầu Tử tộc mở chiếc miệng đầy những răng nanh nhỏ dài, đầu lưỡi đen xì li3m li3m khóe miệng một cái.
Vừa nói chuyện, tử khí màu đen bắt đầu khởi động từ trên người hắn ta trở nên nồng nặc bộc phát, nhanh chóng khuếch tán ra rồi đột nhiên khóa chặt khí tức của Lâm Lăng.
Sau đó, cơ thể của nhóm người Tử tộc này khẽ động, giống như một đàn quỷ, luồng khí đen cuồn cuộn phập phồng trên bầu trời rồi bay vút về phía Lâm Lăng.
Nhận thấy được hơi thở của mình hình như đã bị nhắm trúng, ánh mắt Lâm Lăng lạnh lẽo, không chút nào trì trệ, tiếp tục thẳng tiến vào chỗ sâu bên trong vùng đất trung tâm của vườn linh thực này.
Hành động này không phải là hắn đang sợ hãi chạy trốn mà là dự định cơ nào thu được bảo bối vào trong tay đã rồi hẵng đi đối đầu với đám người kia.
Nếu không một khi làm lỡ thời cơ, bảo vật sẽ bị người khác nhanh chân đến lấy trước, vậy thì có chút không đáng!
“Kinh Kha, ra đi.”
Cảm nhận được luồng khí âm lãnh ở đằng sau càng ngày càng gần, trong lòng Lâm Lăng hơi trầm xuống, lúc này gọi Kinh Kha ra, trong nháy mắt thi triển kỹ năng Thuấn Gian Di Động * (dịch chuyển trong nháy mắt) cấp tốc rời khỏi.
Dưới sự dịch chuyển nhanh chóng trong chớp mắt, khoảng cách giữa hai bên rất nhanh sau đó bị kéo dài ra.
Ước chừng một lát sau, thân hình không ngừng dịch chuyển của Lâm Lăng cuối cùng cũng dừng lại. Bởi vì lúc này, ở trước mặt hắn thình hình có một màn sáng lớn đỏ đậm như lửa.
Nhìn từ xa giống như là một chiếc bát lớn úp xuống mặt đất.
Bên trong màn sáng, tia sáng dường như dẫn đến một năng lượng nào đó, hình thành một trạng thái méo mó không có quy tắc, không cách nào nhìn thấy được bên trong.
Lâm Lăng nháy mắt ra hiệu với Kinh Kha, nó ngầm hiểu cẩn thận từng chút bay tới bên cạnh, trực tiếp thuấn di vào.
Mượn thi giác dùng chung với Kinh Kha, cảnh tượng bên trong đều chiếu lên trong đầu Lâm Lăng.
Thấy không gian ở bên trong, trên mặt đất không giống như trong tưởng tượng là sẽ có vô số linh thực đếm không hết.