*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thế tiến công của hai bên ầm ầm nổ tung.
Không gian bốn phía xung quanh nứt toác giống như mạng nhện, nhanh chóng lan ra.
Không gian sắp sụp đổ đã không còn chịu nổi năng lượng tấn công quá mức mãnh liệt nữa rồi.
“Võ giả loài người bậc 6 Thánh Vực quả nhiên là không tệ, tuy nhiên vẫn còn kém lắm!”
Cường giả Dị Ma sau cánh lạnh lùng cười, không hề để vào mắt thực lực của đội trưởng huyết bào.
Vừa nói chuyện, sáu cánh sau lưng hắn ta mở rộng, tràn ra một ma khí vô cùng kinh khủng, trong mắt mắt hình thành một khu vực hắc ám muốn bao phủ đội trưởng huyết bào.
Nếu nhìn từ bên ngoài, không gian bị bao phủ bởi lãnh vực hắc ám đó giống như là một vòng xoáy năng lượng đen kịt, căn bản không thể thấy được tình hình chiến đấu ở bên trong ra làm sao.
Lâm Lăng liếc mắt ngước lên, sắc mặt mơ hồ có một tia ngưng lại.
Vừa nãy lúc giao thủ, đội trưởng huyết bào nhìn thì có vẻ dễ dàng chống lại, nhưng trong việc thực lực mạnh yếu thì phần hơn vẫn thiên về tên kia.
Bởi vì cái tên cường giả Dị Ma sáu cánh kia cứ mỗi lần xuất thủ giống như đang làm tùy ý vậy, như thể chưa vận dụng hết năng lực thực sự của mình!
Cộng thêm việc đang ở trong lãnh vực hắc ám nữa, hoàn toàn bị vây trong hoàn cảnh có cục diện xấu. Cho nên lần quyết đấu này, phần thắng có vẻ khó.
Trong lòng đoán như thế, Phệ Long Kiếm trong tay Lâm Lăng mạnh bạo đâm về phía chiến sĩ tộc Man Thạch đang tấn công tới.
Keng!
Giây phút búa kiếm giao nhau, tiếng sắt thép chát chúa vang lên, thân hình Lâm Lăng cũng không động đậy, trực tiếp giơ kiếm lên giáng xuống.
“Hử?!”
Chiến sĩ tộc Man Thạch tay cầm búa lớn, không khỏi có chút kinh ngạc.
Hiển nhiên không ngờ tới con người trước mắt này lại có thể ngăn được thế tấn công của mình mà không mảy may nhúc nhích.
Hơn nữa, chiến sĩ tộc Man Thạch vô cùng hiểu rõ vũ khí của mình, nó được đúc bằng huyền thiết, có tác dụng áp chế linh lực.
Với thể chất của loài người, sức mạnh thể lực thuần túy sao có thể kháng cự lại được chứ?
Nhưng thực lực Lâm Lăng thể hiện lúc này hoàn toàn vượt qua dự liệu của nó.
“Chết đi!”
Chiến sĩ tộc Man Thạch quát lên một tiếng lớn, búa lớn trong tay vung lên, dùng thế vung lên chặn ngang bổ về phía Lâm Lăng lần thứ hai.
“Sức mạnh quả thực phi thường, nhưng tốc độ lại quá chậm.”
Khóe miệng Lâm Lăng nổi lên một ý lạnh lẽo, ánh sáng màu đen lóe lên trong Phệ Long Kiếm trực tiếp tỏa ra.
Mũi kiếm sắc bén trong nháy mắt đâm thủng khôi giáp trên người của chiến sĩ tộc Man Thạch, một nhát trúng ngực.