*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Luồng năng lượng cuồng bạo từ trong cơ thể hắn tăng vọt lên.
Dường như chỉ trong chốc lát, Lâm Lăng đã chuyển sang trạng thái hóa rồng. Đôi cánh đỏ rực cùng với ngọn lửa rực rỡ vươn ra từ sau lưng nhất thời khiến cho hơi thở của hắn càng trở nên cuồng bạo hơn!
“Gào!”
Đồng thời, 5 con thú chiến cũng xuất hiện. Tiếng gầm dữ dội của dã thú vang vọng khắp trời đất!
Vào thời khắc mấu chốt này, hiển nhiên Lâm Lăng đã lật tất cả quân bài của mình lại mà không hề giấu diếm nữa. Nếu không thì bọn họ sẽ phải đối mặt với cảnh chết chóc trong sự tuyệt vọng!
Giữa không trung, ma khí cuồn cuộn mãnh liệt, bốn bàn tay khổng lồ màu đen mang theo dao động năng lượng kh ủng bố giáng thẳng về hướng bọn Lâm Lăng.
“Rống!” Tiểu Bạch vừa xuất hiện thì đã trực tiếp lột xác thành hình dạng hung thú Long Viên viễn cổ.
Cùng lúc đó, Hạo Thiên Huyền Bổng trong tay nó lóe lên ánh hào quang, đột nhiên to lên rất nhiều.
Gợn sóng sức mạnh cuồng bạo tràn ngập khắp trời!
Oanh ——!
Sau đó Tiểu Bạch dùng hai tay nắm chặt Hạo Thiên Huyền Bổng, xen lẫn với sức mạnh hủy thiên diệt địa gào thét quét ngang ra.
Phanh! Phanh! Phanh!!
Chỉ thoáng chốc, bốn bàn tay khổng lồ màu đen đều bị một gậy đập nát, truyền ra từng tiếng nổ vang dữ dội.
“Tiểu Bạch thật là lợi hại!”
Nhìn tình cảnh này, đồng tử trong mắt bọn Tần Vũ và Cổ Vân Nhạc bỗng co rụt lại.
Hiển nhiên họ cũng không nghĩ tới con vượn trắng lúc trước luôn đi theo bên cạnh lão đại ở học viện Thiên Diễn giờ lại trưởng thành đến trình độ ghê gớm như vậy.
“Long Viên viễn cổ!”
Thấy thế, ánh mắt vốn mang đầy nghiền ngẫm của Dị Ma sáu cánh lập tức dâng lên một tia nghiêm nghị. Sau đó hắn ta đảo mắt qua, nhìn về phía mấy con chiến thú quái dị xung quanh, cảm thấy thật ngạc nhiên.
Trừ Tiểu Bạch ra, tuy hắn ta có kinh nghiệm phong phú, nhưng cũng không thể nhìn ra rốt cục bọn Kinh Kha là loại thú gì!
Sau đó, ánh mắt Dị Ma sáu cánh nhìn chăm chú về hướng Lâm Lăng.