Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 881

Cách đó không xa, Hoàng Tinh Nghị vừa ngã xuống mặt đất đang cố gắng đứng dậy. Hắn ta lau vết máu ở khóe miệng, hắn ta không tin Lâm Lăng thật sự mạnh như thế.  

“Thằng nhãi này vừa sử dụng một loại linh khí nào đó…”  

“Đúng vậy, chắc chắn là như thế!”  

Khuôn mặt u ám của Hoàng Tinh Nghị thay đổi, hắn ta càng tin tưởng hơn vào sự nghi ngờ vô căn cứ của bản thân.  

Vù!  

Chợt hắn ta đột nhiên bay lên và nhìn Lâm Lăng từ trên cao xuống, hắn ta lạnh lùng nói.  

“Trong lần sát hạch này, ta vô cùng nghi ngờ ngươi gian lận, âm thầm sử dụng linh khí!”  

Cái gì?  

Lời này vừa nói ra, quảng trường vốn đang yên tĩnh lại trở nên ồn ào.  

“Chẳng trách dùng có một chưởng đã đập vỡ chuông khổng lồ!”  

“Đúng thế, ta cũng nghĩ vừa rồi tên nhóc kia gian lận, hắn ta khống chế lực không tốt nên đã làm vỡ chuông!”  

“Chậc chậc, kỹ năng không bằng người lại dám dùng mấy loại thủ đoạn thấp kém này.”  

Nhất thời, từng thanh âm thể hiện sự nghi ngờ không ngừng vang lên. Đa số mọi người đều nhìn về phía Lâm Lăng với vẻ khinh thường. Tuy nhiên có một phần võ giả vẫn giữ bình tĩnh, không nói gì. Bởi vì chưa có chứng cứ chính xác mà đã nghi ngờ người khác là không được. Ngay cả tên Dị Ma sáu cánh ‘Trần Tấn’ cũng không đổ thêm dầu vào lửa.  

“Nhân loại đều là một lũ ngốc hay sao.”  

Nghe những thanh âm nghi ngờ và khinh thường xung quanh, Trần Tấn cười nhạo trong lòng.  

Trong chiến trường viễn cổ, hắn ta hiểu rất rõ thực lực của Lâm Lăng. Đặc biệt là khi người kia hóa rồng, sức chiến đấu vô cùng đáng sợ. Chưa kể tới tu vi, cho dù là thể lực, phòng ngự hay là sự tàn nhẫn đều vượt xa các chiến sĩ của các chủng tộc khác nên chỉ đánh vỡ một đống chuông cũng chẳng có gì ngạc nhiên.  

Có thể nói, trong số hàng nghìn người ở đây, chỉ có hắn ta là người hiểu rõ nhất những quân bài chưa lật của Lâm Lăng. Bởi vì thực lực mà Lâm Lăng biểu hiện ra bên ngoài cũng chỉ là mặt ngoài. Thứ đáng sợ hơn nữa chính là đoàn sủng vật sát thủ thần bí sau lưng hắn.  

Chỉ cần tùy tiện triệu hồi bất cứ một con nào ra là đã có thể g iết chết bất cứ võ đạo thiên tài nào ở đây chỉ trong tích tắc!  

“Một thiên tài võ đạo chân chính lại lại bị nghi ngờ một cách nhục nhã ngay trước mặt công chúng, nhân loại đúng là một đám ngu xuẩn.”  

Trần Tấn nở nụ cười.  

Tuy rằng giữa hắn ta và Lâm Lăng có mối thù hằn sâu sắc nhưng hắn ta không thể không thừa nhận năng lực của người này. Đây là sự kiêu ngạo của bộ tộc Dị Ma. Đối mặt với cường giả, bọn họ sẽ không bao giờ ghen tị như con người.  

Ở giữa không trung, trưởng lão Lý Sang nhìn chằm chằm Lâm Lăng. Với hành vi gian lận mà Hoàng Tinh Nghị nói, cảm xúc kích động vừa rồi của ông ta đã khôi phục được một chút bình tĩnh. Bởi vì trong lòng ông ta cũng không nắm chắc Lâm Lăng có đập vỡ chuông bằng chính năng lực của mình hay không. Huống hồ việc thành lập ‘Thánh Tử’ của tông môn cũng không thể qua loa được, cần phải xác minh nghiêm ngặt.  

“Lý trưởng lão…”  

“Cứ bình tĩnh xem sao đã.”  

Vệ Quý Nguyên nhíu mày định xin chỉ thị nhưng lại bị Lý Sang phất tay ngắt lời.  

Người thực sự có thể đưa ra quyết định trong trận tuyển sinh sát hạch này chỉ có Lý trưởng lão.  

Đối với chuyện này, Vệ Quý Nguyên cũng chỉ đành im lặng tuân theo. 
Bình Luận (0)
Comment