*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy hiện tại hắn xuyên đến vạn năm trước, nhưng cũng không thể bảo đảm lịch sử có xuất hiện biến cố gì hay không. Nếu Lôi Bằng và Cổ Hướng Dương mất mạng ngoài ý muốn thì thời không cũng sẽ thay đổi.
Kết quả sẽ dẫn tới Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc biến mất ở vạn năm sau. Dù sao không có gà thì làm sao có trứng.
“Thật ra ta cũng không muốn trộn lẫn vào, là lão tổ của hai huynh đệ của ta, nếu các ngươi có cách thì xin làm phiền trợ giúp ta xuyên qua thời không trở về.” Nhìn hai người trước mắt, ý cười trên khóe miệng Lâm Lăng lộ ra chút bất đắc dĩ.
“Ngươi đã là huynh đệ của hậu duệ chúng ta, vậy dựa theo vai vế thì không phải ngươi nên gọi chúng ta một tiếng tổ gia gia à.” Nhưng lúc này, Cổ Hướng Dương lại khẽ nhướng mày mà trêu ghẹo: “Muốn chúng ta hỗ trợ, vậy kêu một tiếng thuận miệng trước đi.”
Nghe thấy lời này, Lâm Lăng lập tức ngạc nhiên, người này thật sự không khác gì Cổ Vân Nhạc cả!
Lôi Mông đứng bên cạnh không khỏi nhếch miệng cười ha hả.
“Lâm Thiên, ngươi đừng quan tâm tiểu tử này, từ trước đến nay tính nết của hắn luôn như vậy, không đứng đắn chút nào cả.”
“Về sau ngươi trực tiếp gọi tên chúng ta là được.”
May mà tính cách của Lôi Bằng chính chắn hơn, cũng không ‘Thông đồng làm bậy’ với Cổ Hướng Dương.
“Cái gì gọi là không đứng đắn.” Cổ Hướng Dương ngẩng đầu lên, đầy khoe khoang mà thổi phồng bản thân: “Tốt xấu gì hiện tại ta cũng là lãnh tụ của tổ chức Minh Dạ.”
Lôi Bằng khịt mũi coi thường, cười mắng: “Cái tổ chức thích khách của ngươi vì mượn sức thích khách cao cấp mà nâng thù lao quá cao, hiện tại tháng nào cũng bị lỗ nặng.”
“Lại ầm ĩ nữa thì chức lãnh tụ của ngươi coi như không còn gì ăn nữa.”
Cổ Hướng Dương lập tức bị đáp trả đến mức á khẩu không trả lời được, đành không ba hoa nữa.
Trong những người quen biết, Lôi Bằng là người hiểu tình hình của hắn ta nhất. Nói thêm gì nữa chỉ là tự rước lấy nhục thôi.
Trong cuộc trò chuyện kế tiếp, Lâm Lăng cũng biết thân phận của bọn họ. Hai người từ nhỏ là cô nhi, ở lại Cửu Huyền Tông, nhưng không phải đệ tử của ba điện sáu các.
Sư phụ của họ là cùng một người, đó là một ông lão quản lý Võ Học Điện của tông môn. Trong các thế lực tông môn rắc rối phức tạp thì ba sư đồ bọn họ được xem là không phái không hệ hiếm có nhất.
“Tổ chức của ngươi có bao nhiêu thành viên?” Hiển nhiên Lâm Lăng có chút hứng thú với tổ chức thích khách của Cổ Hướng Dương, không khỏi hỏi.
“Trước kia có hơn ba trăm, hiện tại à...” Cổ Hướng Dương suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Chỉ còn lại khoảng một trăm người.”
Lâm Lăng hơi rung động, số lượng này cũng không ít.
Theo lý thuyết, có quy mô này thì dù thù lao trả cho thành viên trong tổ chức cao hơn mức nhận của tổ chức thì sẽ không xuất hiện vấn đề lỗ nặng nếu gom số lượng nhiều.
“Trừ thù lao nhận đơn, hắn còn chi trả cho mỗi thành viên tiền lương cố định, mỗi người đều có năm ngàn viên đá Linh Dương.” Hình như nhìn ra nghi ngờ trong lòng Lâm Lăng, Lôi Bằng lên tiếng giải thích.