*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hầu Thiên Thành vung tay dưới sự dẫn dắt của linh lực bộ trang phục kia lơ lửng bay về phía trước người Lâm Lăng.
"Đa tạ chưởng giáo đại nhân đã yêu thương."
Lâm Lăng vui vẻ tiếp nhận, bất ngờ hắn mặc lên người hên là kích thước vừa vặn thích hợp.
Phối hợp với mái tóc dài màu đen ngang vai, khuôn mặt góc cạnh của hắn, ngược lại lộ ra vài phần đẹp trai.
"Đẹp lắm." Nhìn Lâm Lăng mặc trang phục, Hậu Thiên Thành gật đầu tán thưởng nói.
"Thời gian đã đến, bây giờ đi theo bổn tọa đi tới quảng trường, hôm nay có khách quý từ Của Linh Môn tông và Thiên Kiếm tông cũng có tới đây tham quan, không được thất lễ."
Nói xong, thân hình hắn chợt lóe lên trực tiếp biến mất trong không gian trong tháp.
Trong lòng Lâm Lăng hơi suy tư, cũng lập tức truyền tống ra ngoài.
Lúc này, bên ngoài tháp một hàng người đang đứng chờ. Nhìn lại, tất cả đều là nhân vật cao tầng của tông môn.
Đại trưởng lão Kim Nguyên Quý, cùng với điện các chủ của Tam Điện Lục.
"Vãn bối đã gặp qua các vị điện chủ, các chủ."
Lâm Lăng chắp tay thành quyền, hành lễ với chín vị điện Các Chủ.
Về phần Đại trưởng lão Kim Nguyên Quý, cũng là bị hắn xem thường.
Lâm Lăng nhớ rõ thời gian trước tên này đứng về phía Lữ Tá, lựa chọn buộc tội Thánh Tử như hắn.
Loại người không gì tốt đẹp này, tất nhiên Lâm Lăng sẽ không thèm để ý.
"Lòng dạ hẹp hòi, việc trọng đại khó mà thành."
Ngoài mặt thì Kim Nguyên Quý cười tươi còn trong lòng thì cười khinh tự nói, dường như là cố ý nói ra trước mặt mọi người.
"Xen vào việc của người khác thật là cậy già lên mặt." Lâm Lăng cũng không có bất kỳ tiếng nén nỗi giận nào, nói thẳng.
Lời này vừa nói ra, những Điện Chủ và Các Chủ xung quanh vẻ mặt đều có chút buồn cười. Hiển nhiên đối với cách làm của Kim Nguyên Quý, bọn họ đã lĩnh giáo không ít. Mà những lời Lâm Lăng vừa nói, thường ngày ông ta ỷ vào thân phận đại trưởng lão của mình mà Kim Nguyên Quý thường xuyên quấy rối trật tự các Điện Các, ngược lại cực kỳ chuẩn xác.
Ánh mắt Kim Nguyên Quý âm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, giận dữ mắng: "Ngươi đang nói ai dựa vào việc lớn tuổi mà ăn hiếp nhỏ?!"
Lâm Lăng bình tĩnh, lại hỏi ngược lại: "Vậy vừa rồi đại sự khó thành mà người đang nói đến là ta sao?" "Nếu như không phải, vậy ta cũng không phải chỉ người."
"Làm càn!"
Nghe được nhũng lời này, thịt mỡ trên mặt Kim Nguyên Quý lúc này tức giận đến mức run rẩy. Thân là Cửu Tông Huyền đại trưởng lão, ngay cả chưởng giáo cũng phải kính nể ông ta ba phần, chưa từng bị một tiểu bối lên tiếng như thế.