*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giọng nói của người này là dùng ngôn ngữ thông dụng của đại lục Thương Khung.”
“Chứ không lẽ ngươi nghĩ còn có người thứ hai sao?”
Vẻ mặt Lâm Lăng cười nhạt, ánh mắt quét về các chiến sĩ cuồng tộc, số lượng vừa đúng mười hai người.
Đối với điều này, hắn chắc chắn mười hai huyết vệ mà Trần Tấn nói chính là những người trước mắt này.
“Người thứ hai?”
Người đàn ông Cuồng tộc cao lớn cường tráng dẫn đầu kia sắc mặt khẽ run, chợt phản ứng lại nói. “Đa tạ ơn cứu mạng của ngài.”
“Có điều chúng ta ngoài sức lực tự thân ra không có gì để báo đáp.”
Nhìn tình cảnh khốn cùng quẫn bách của bọn họ, Lâm Lăng đương nhiên sẽ không yêu cầu báo đáp vật chất gì.
Nhưng với kiểu này mà muốn bọn họ lựa chọn trung thành với mình thì vẫn chưa đủ.
“Nếu tin tưởng ta thì buông hắn ta ra, ta có cách chữa khỏi cho hắn.”
Sau đó Lâm Lăng bắt đầu nghĩ ra kế sách mới.
Trước đây sở dĩ các chiến sĩ bộ tộc Cuồng thuần phục hắn đó là dựa vào việc trị được chứng bệnh điên dại sau khi cuồng hóa.
“Ngài có thể trị được chứng bệnh này sao?”
Nghe thấy vậy các chiến sĩ Cuồng tộc mắt sáng ngời, kinh ngạc nghi hoặc nhìn Lâm Lăng.
Loại bệnh trạng này ngay cả tộc trưởng của bộ tộc Cuồng cũng không thể trị tận gốc, một loài người bình thường sao có thể làm được.
“Ừ, có thể thử xem sao.”
Lâm Lăng gật đầu một cái cũng không giải thích gì thêm.
“Mau, nhường chỗ cho ân nhân thử.”
Người đàn ông cao to cường tráng Cuồng tộc do dự một hồi sau đó trịnh trọng gật đầu.
Hắn ta như thể định còn nước còn tác, đánh liều một phen.
Hiện nay bọn họ đã bị trục xuất khỏi tộc, không nhà để về, đã là tận cùng số mệnh rồi có gì mà không dám thử chứ.
“Giết------!”
Cùng với sự buông ra, tên chiến sĩ Cuồng điên dại kia nhất thời như mãnh thú sổ lồng, trực tiếp tập trung ánh mắt gào thét lao tới Lâm Lăng bên cạnh.
Lâm Lăng giơ bàn tay lên, một luồng dao động năng lượng vô hình nhanh chóng lan ra.
Người thanh niên chiến sĩ Cuồng kia vọt tới trước hắn, nhất thời bị chặn lại bởi còng tay không gian, đột nhiên dừng hình bất động.
Mặc kệ giãy giụa như thế nào cũng khó lòng giãy ra được.
“Thủ đoạn lợi hại quá!”
Nhìn thấy một màn này, mười một chiến sĩ Cuồng tộc còn lại ánh mắt chớp động.