Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 996

“Hả, có nhân loại, thật là hiếm có.”  

Sau khi Lâm Lăng đến gần cổng thành, binh lính tộc Hạt Tử phụ trách canh phòng cũng hơi kinh ngạc, hình như cảm thấy rất ngạc nhiên vì nhân loại xuất hiện ở chỗ này.  

“Đã lâu không nếm thịt người, ta nhớ hình như lần trước nướng nguyên con là vào nửa năm trước.”  

Một binh lính tộc Hạt Tử trong đó vươn đầu lưỡi màu đen thật dài ra, nhịn không được li3m li3m khóe miệng. Cái đuôi bò cạp phủ kín gai ngược sau lưng gã cũng đong đưa nhẹ.  

Khi nó cọ xát trên mặt đất, phát ra tiếng vang xèo xèo để khiêu khích tới gần Lâm Lăng.  

“Nhân loại, đứng lại.” Nhìn thấy Lâm Lăng im lặng muốn vào thành, tên binh lính tộc Hạt Tử kia quát lên.  

“Chuyện gì?” Lâm Lăng dừng lại, nhìn về phía đối phương.  

“Ngươi tới đây có mục đích gì?” Hiển nhiên binh lính tộc Hạt Tử cố ý đến gây chuyện, lập tức chất vấn.  

“Sân giác thú, nếu ngươi biết thì làm phiền dẫn đường giúp.” Lâm Lăng không kiêu ngạo không nịnh nọt, chỉ thản nhiên nói.  

“Tìm ta dẫn đường?!” Nghe vậy, tên binh lính tộc Hạt Tử kia sửng sốt.  

“Vốn dĩ muốn tùy tiện tìm lý do bắt hắn lại, bán cho sân giác thú làm nô lệ.” Sau đó trong mắt gã hiện lên một tia âm u, thầm cười dữ tợn và nói: “Nếu ngươi tự mình đưa tới cửa, vậy thì bớt việc.”  

“Được, ta dẫn ngươi đi.” Binh lính tộc Hạt Tử lập tức gật đầu, thái độ rất khách sáo.  

“Cảm ơn.” Khóe miệng Lâm Lăng nâng lên một nụ cười nhẹ.  

Nhìn biểu cảm đột nhiên thay đổi của đối phương, sao hắn lại không nhìn ra được tên này đang có âm mưu gì. Nhưng đứng trước mặt sức mạnh tuyệt đối thì tất cả quỷ kế đều là phí công.  

Hiện tại có dẫn đường miễn phí, đúng là điều hắn đang cần.  

“Huynh đệ, ta có chút chuyện phải đi làm, nơi này giao cho các ngươi.” Binh lính tộc Hạt Tử đưa lưng về phía Lâm Lăng, sau đó âm thầm đưa mắt ra hiệu với đồng bọn.  

Bọn kia ngầm hiểu, trên măt mang theo một chút châm biếm rồi gật đầu.  

“Nhân loại này xui xẻo rồi.”  

Sau đó, nhìn Lâm Lăng đi theo binh lính tộc Hạt Tử kia vào thành, một ít võ giả ngoại tộc ngoài cổng thành đều âm thầm thương hại.  

Bọn họ sớm đã quá quen với chuyện này, bởi vì lần trước cũng có một đám chiến sĩ Cuồng tộc bị bắt tới làm nô lệ ở chỗ này.  

Hơn nữa nơi đây là địa bàn của thế lực tộc Hạt Tử, ai dám đi lên xen vào việc của người khác?  

Sau khi đi vào trong thành, phóng mắt nhìn lại, đa số đều là kiến trúc bằng đá, nhìn như đơn sơ, lại trầm ổn kiên cố.  

Lần đầu cảm nhận cảnh sắc khác lạ của tộc Thú Nhân, trên đường Lâm Lăng dạo bước như tản bộ trên sân vắng, giống như đang đi du lịch chiêm ngưỡng cảnh sắc.  

“Rốt cuộc ngươi có muốn đến sân giác thú không, tốc độ nhanh lên một chút.” Nhưng bước chân không nhanh không chậm của hắn lại chọc tức tên binh lính tộc Hạt Tử kia, gã không kiên nhẫn khiển trách.  

“Dù sao cũng đã tới nơi này, không vội.” Lâm Lăng lạnh nhạt nói, không thèm để ý đối phương thúc giục chút nào. 
Bình Luận (0)
Comment