Vũ Khuynh Thành

Chương 61

Giang hồ gió nổi mây phun, tam quốc nổi loạn ầm ầm, nguyên nhân cách đây ba ngày bỗng dưng có một lời đồn, đồn rằng truyền thuyết ngũ đại thần quả chu giáng hồng xuất hiện, võ công của thiên hạ đệ nhất Chu Khánh xuất hiện mà người nắm giữ tất cả những cái đó chính là một nữ tử, tên gọi Vũ Khuynh Thành. Giang hồ nổi loạn, triều đình tam quốc vồn vã, bởi vì nhân loại vốn tham lam, họ quên mất rằng, một Vũ Khuynh Thành từng cứu mạng nhân sĩ võ lâm rất nhiều, triều đình cũng quên mất rằng, Tiêu đại công tử cũng không phải là người dễ chọc

Với tình hình như vậy, Liễu đại công tử Liễu Cô Phong lên tiếng rằng Liễu gia sẽ bảo vệ bằng hữu của mình, ai động đến bọn họ thì coi như đắc tội với Liễu gia. Hiên viên trang chủ Hiên Viên Ngạo cũng lên tiếng bảo vệ, đắc tội với Hiên Viên sơn trang kết quả cũng không là thứ tốt. Nhưng mà minh không đấu thì không có nghĩa là không ám đầu, hơn hai tháng Tiêu Tương các không biết xuất hiện bao nhiêu hắc y nhân, bao nhiêu sát thủ tấn công, nhưng lúc nào cũng một kết quả!

Nam Phong triều cùng Trung Ngọc điều có hành động, chỉ duy một Bắc Chu quốc vẫn im hơi lặng tiếng, không ai biết Chu đế muốn gì, bởi vì trước hết, ngũ đại thần quả cùng võ công bí tịch của Chu Khánh đúng ra điều thuộc hoàng tộc Chu quốc.

“ Phụ vương, người có thể hứa với nhi thần một việc được không…” mười một tuổi ngũ hoàng Diễm Thiên Vũ nghiêm túc nhìn Chu đế vấn như vậy

“ Thiên vũ muốn ta hứa gì?”  Chu đế kinh ngạc vấn, Thiên Vũ của ngài bình thường ít nói, ngài ban cho nó rất nhiều thứ dù là hi thế trân bảo nhân gian nhưng hài tử cũng không thèm liếc mắt dù là một cái, mà lần này lại đến tìm ngài giúp đỡ, xem ra nữ tử tên gọi Vũ Khuynh Thành này rất có trọng lượng đối với Thiên Vũ.

“ Phụ vương, ta hi vọng ngài lên tiếng bảo vệ tỷ tỷ…” Diễm Thiên Vũ kiên quyết nhìn Chu đế, đôi con ngươi trẻ thơ một mảnh tuyệt nhiên cùng chấp nhất, ánh mắt này quả thật rất giống nàng ấy, một thoáng chốc Chu đế thất thần, rất nhanh ngài lấy lại thái độ bình tĩnh, ôn nhu cười vấn: “ vì sao, Thiên Vũ lại muốn trẫm làm vậy?”  hài tử bỗng dưng im bặc, không nói, Chu đế cũng không lên tiếng, mỉm cười nhìn hài tử, kiên nhẫn đợi câu trả lời.

“ Là vì khoảnh khắc tỷ tỷ nở nụ cười ôn nhu nhìn nhi thần, trong lòng nhi thần âm thầm thề, nhất định phải bảo vệ tỷ tỷ cả một đời….” hài từ ngẩng cao đầu, đối diện trực tiếp nhìn Bắc Chu đế, nho nhỏ thân hình nhưng bỗng toát ra khí chất uy nghiêm cùng tôn quý vô cùng, Bắc Chu đế một thoáng sững sốt, cười yếu ớt: “ xem ra Thiên Vũ rất yêu quý Vũ Khuynh Thành”. Hài tử bỗng dưng tươi cười, nụ cười trong sáng của một đứa trẻ hơn mười tuổi, lần đầu tiên Bắc Chu đế thấy nhi tử của mình tươi cười vui vẻ như vậy, ánh mắt tràn đầy yêu kính, Bắc Chu đế ngây người, từ lúc nào nữ tử kia lại tác động nhiều đến cảm tình của Thiên Vũ như vậy? hài tử nhẹ giọng nói với phụ vương của mình như vầy: “ phụ vương, nhi thần thường nghĩ, nếu như không là con cháu đế vương, nếu như không là hoàng tử, chỉ là một hài tử bình thường, ôn nhu mẫu thân, nghiêm khắc nhưng kính yêu phụ thân thì Thiên Vũ cam nguyện chỉ là một hài tử bình thường như vậy thôi. Nhi thần nguyện ý đổi vinh hoa phú quý để được một cái ôm của phụ thân, cũng nguyện ý đối quyền lực chí tôn chỉ cần mẫu thân mỉm cười ôn nhu với nhi thần một cái, nhưng mà..chuyện này vĩnh viễn không có thật. Để rồi khi nhi thần một lần nửa tỉnh dậy, cả người mê mang bất lực, không nhớ gì cả, thì tỷ tỷ mỉm cười ôn nhu nhìn nhi thần, một ánh nhìn quá đỗi ôn nhu ấy thôi cũng khiến cho nhi thần dường như muốn khóc vì hạnh phúc. Chỉ có tỷ ấy cho nhi thần thân tình, cái ôm ấm áp, cái xoa đầu cổ vũ hay nụ cười ôn nhu như nước ấy mà không cần có một thứ gì đáp lại cả, chỉ có tỷ tỷ là như vậy đối với nhi thần thôi…, phân ấm áp này nhi thần cam nguyện trả giá tất cả để giữ lại, phụ vương, người có hiểu không?”

“ Thiên Vũ! Trẫm…đối con không tốt sao?” Bắc Chu đế cười khổ, bỗng dưng người thật ganh tị với nữ tử kia, khiến cho nhi tử của người để tâm nhiều đến như vậy, hài tử lắc lắc đầu, nó mỉm cười nói: “ phụ vương đối nhi thần tốt lắm, nhưng mà người không chỉ đơn giản là một phụ thân, người còn là đế vương…” là đế vương những chuyện bất đắc dĩ nhiều lắm, cho nên người vĩnh viễn không thể nào cho nhi thần cảm giác an toàn ấm áp một cách toàn vẹn cả.

“ Trẫm hiểu….” Bắc chu đế thở dài, ngài ôn thanh nói: “ chuyện của con trẫm sẽ cố gắng hết sức, nhưng trẫm không dám chắc chắn bởi vì nhị quốc cùng vũ lâm nhân sĩ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu”

“ Nhi thần cảm tạ phụ vương…” hài tử cung kính cúi đầu, che đi ánh nhìn mừng rỡ cùng bất đắc dĩ, hi vọng Thần ca ca sẽ bảo vệ tốt tỷ tỷ….

“ Tại sao ngươi lại cho tin tức ấy lan dội trên giang hồ?”  Hoàng Liệt Nhật phẫn nộ nhìn Lam Tuyết Nhiễm, nữ nhân này rốt cuộc là muốn làm gì?

“ Đại vương gia, đừng nói vội, ta chỉ muốn thử xem thực lực của Tiêu Dạ Thần mà thôi, chúng ta không thể manh động đúng không?” Lam Tuyết Nhiễm tươi cười nói, đây là ván cờ cuối cùng nàng phải đánh một cách chu đáo nhất, không thể để cho mọi chuyện bất trắc được, lại nói: “ không lẽ, đại vương gia, ngài không tin với thực lực của mình không địch lại đám vũ lâm nhân sĩ kia sao?” Hoàng Liệt Nhật hừ lạnh! Nữ nhân này quả nhiên đủ thông minh, nhưng thông minh quá cũng có lúc bị thông minh hại, hắn đã chờ hơn hai mươi năm vậy chờ thêm vài ngày thời gian có hề hấn chi đâu?

Lam Tuyết Nhiễm thấy Hoàng Liệt Nhật cam chịu không nói, tao nhã tươi cười, đôi con ngươi một thoáng lạnh lùng cùng trào phúng nhưng rất nhanh tưởng chừng không ai thấy được, Hoàng Liệt Nhật nâng lên tách trà, hớp một ngụm, khóe môi cong lên nét cười tuyệt mĩ, khóe mắt lạnh như băng. Đối phương! mỗi một động tác nhỏ, cử chỉ nhỏ điều biểu lộ cho thấy mưu toan cùng tính kế, tranh qua giành lại, tính toán hơn thiệt, thủ đoạn xảo trá, cuối cùng còn lại được gì?

Hai tháng sau

“ Dường như thế lực của Tiêu Dạ Thần lớn hơn chúng ta tưởng” Hoàng Liệt Nhật cười lạnh, hàng trăm nhân sĩ võ lâm, hàng trăm sát thủ đến Tiêu tương các điều mất tích không một tiếng động, dường như không có trong nhân thế này vậy, có vẻ như một thế lực nào đó đưa tay ngăn lại mọi chuyện. Lam Tuyết Nhiễm nhíu mi, nàng khó có thể tin mọi chuyện lại diễn ra như vậy, dù hai người họ có võ công cao cường như thế nào chăng nữa thì với hàng trăm cuộc tấn công đột kích như vậy sao lại có thể bình yên vô sự vượt qua tất cả, không lẽ bước cờ này của nàng sai rồi sao?

“ Xem ra chỉ còn một kế cuối cùng bắt hai người lộ mặt thôi!...” Lam Tuyết Nhiễm cười khẽ….

Tiêu tương các

Trong khi bên ngoài không khí khẩn trương vô cùng thì bên trong Tiêu tương các không khí khá vui vẻ cũng ấm áp.

“ Chậc! hôm nay không có sát thủ, chán chết đi được…” Hồng Tuyệt bĩu môi, nhàm chán nói, hai tháng trước nghe thiên hạ đồn thổi về Vũ Khuynh Thành Hồng Tuyệt cùng Phượng Y Diễm đang ngao du ở Trung Ngọc quốc nhanh chóng giục ngựa đến đây, hai tháng qua hai người bọn họ giải quyết không ít hắc y nhân cùng võ lâm nhân sĩ, Hồng Tuyệt dùng trận pháp còn Phượng Y Diễm dùng độc, đó là nguyên nhân vì sao nhiều sát thủ như vậy một đi không trở lại a.

“ Ngươi a! dường như rất nhàn thì phải..” Vũ Khuynh Thành buồn cười nhìn hỏa y nữ nhân ngồi đối diện mình, tà mị mà biếng nhác y như một con mèo Ba tư cao quý, lâu rồi không gặp, nữ tử này càng ngày càng yêu hoặc mị nhân, nếu không phải có một Phượng Y Diễm xem ra nữ tử này đúng là khiến cho nam nhân điên đầu.

“ Đúng a! ta rất rỗi, rỗi đến chán chết đi được…” Hồng Tuyệt ngáp dài, đưa tay bỏ quả nho vào miệng, vừa ăn lại vừa than ngắn thở dài. Phượng Y Diễm lắc đầu cười khổ nhìn Vũ Khuynh Thành như muốn nói ‘đừng thất vọng, nàng ta bản chất ngày càng lười biếng’.

“ Hey! Bạch Vân Nhu, ngươi cùng Hiên Viên Ngạo khi nào mới thành thân đây, điều sắp trở thành lão nữ nhân mà chưa định thành thân sao?” Hồng Tuyệt bỗng dưng xoay câu chuyện qua Bạch Vân Nhu đang ngồi uống trà. Không biết có phải vì lời nói của Hồng Tuyệt hay không mà Bạch Vân Nhu đang uống trà bỗng dưng ho sặc sụa: “ Hồng Tuyệt chết tiệt! ta năm nay chỉ mới hai mươi ba, hai mươi ba đó ngươi có hiểu không?” Dám nói nàng là lão nữ nhân! “ Còn nữa, ai nói với ngươi ta với Hiên Viên Ngạo là một cặp, lão nương đây chán hắn rồi!”

“ Chậc! thật vậy sao?” Phượng y diễm cười tươi như hoa nhìn Bạch Vân Nhu, Bạch Vân Nhu gật đầu cái rụp, quyết tuyệt nói: “ đúng vậy, lão nương đá hắn rồi, ta đây đã có mỹ nam mới”. Thái độ rất chi là kiêu ngạo cùng vênh váo. Vũ Khuynh Thành buồn cười, Hồng Tuyệt cùng Phượng Y Diễm cũng cười ha hả, Bạch Vân Nhu xấu hổ đến đỏ mặt, quát: “ cười cái gì?” Lúc đó thì Hiên Viên Ngạo mặt mày đen xì đứng ở đằng sau bạch vân nhu.

“ Ngươi..các ngươi..” Bạch Vân Nhu tức giận chỉ tay vào ba tuyệt thế nữ nhân trước mặt, chết tiệt dám hại nàng, Bạch Vân Nhu thấy Hiên Viên Ngạo sắc mặt càng ngày càng đen hừ lạnh! “ Bổn cô nương đá ngươi, ngươi nhìn ta làm gì?”

“ Hiên Viên Ngạo, ngươi cứ suốt ngày mặt mày cau có, Vân Nhu sẽ không thích nổi đâu…” Vũ Khuynh Thành tủm tỉm, đôi oan gia ngõ hẹp này đúng là vui thật, người kia truy thì kẻ kia chạy, rồi ngược lại đến lúc kẻ kia ngừng lại thì người kia lại chạy, kẻ kai lại truy, rất thú vị không phải sao?

“ Hừ! nữ nhân như vậy ai thèm chứ!” Hiên Viên Ngạo đen mặt nói. Bạch Vân Nhu nổi giận đùng đùng, tưởng như sét đánh ầm ầm bên tai, đưa tay tung ám khí phóng về phía Hiên Viên Ngạo, hàng loạt phi tiêu nhanh như chớp bay về phía hắn, Hiên Viên Ngạo dường như đã quá quen với hành động này của Bạch Vân Nhu cho nên dễ dàng đỡ lấy, Bạch Vân Nhu càng thêm đen mặt, quát lớn: “ thối nam nhân, bổn cô nương đây là không thích ngươi, hừ! đại khối băng, nam nhân có chết hết ta cũng không cùng ngươi.”  nói xong dùng khinh công bay đi mất

“ Chậc! hai người đó đánh yêu kìa…” Hồng Tuyệt thêm dầu vào lửa, Phượng Y Diễm gật đầu phụ họa, hai người này đúng là phu xướng phụ tùy vô cùng ăn ý a, Vũ Khuynh Thành lắc đầu cười khổ, Hiên Viên Ngạo lườm lườm nhìn  Phượng Y Diễm cùng hồng tuyệt sau đó dùng khinh công đuổi theo sau. Vũ Khuynh Thành nhìn thấy như vậy, không khỏi mỉm cười khe khẽ, tình a! muôn hình vạn trạng, đúng là đáng yêu vô cùng!

“ Thành nhi! Chuyện gì mà vui vẻ vậy?...” Tiêu Dạ Thần ôn nhu cười, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng, đặt cằm lên đôi vai mảnh khảnh của nàng, hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, đôi con ngươi ấm áp vô cùng.

“ Không có gì, Thần, ngươi lúc nãy đi đâu vậy?”  Vũ Khuynh Thành cười cười, xoay đầu lại nhìn Tiêu Dạ Thần vấn. Dạo này hắn thường hay ra ngoài, đi giải quyết bọn người kia sao, Thần, ngươi biết không, ta hi vọng có thể cùng ngươi san sẻ bớt gánh nặng này nhưng ngươi cố chấp như vậy ta cũng không muốn ép, đừng tưởng là ta không biết ngươi biết ta không thích giết người, sợ ta bị bọn họ làm tổn thương, nhưng mà Thần a! ta cũng không quá hiền như ngươi tưởng đâu?

“ Chỉ là giải quyết một chút bọn ruồi muỗi đấy thôi…” Tiêu Dạ Thần không sao cả đáp, đôi con ngươi để lộ sát khí, hừ! bọn hắn dám động đến nàng hắn sẽ để cho bọn họ chết không toàn thây, đừng nói là giang hồ, nếu triều đình cũng nhúng tay và chuyện này thì huyết tẩy một quốc gia đối với hắn cũng không là chuyện khó…

Vũ Khuynh Thành đưa tay xoa nhẹ mi gian ẩn ẩn sát khí của hắn, than nhẹ: “Thần, mệt không?” Tiêu Dạ Thần vui vẻ cười, có chút làm nũng: “ Thành nhi! Ta mệt…”

“ Muốn ngủ một lát không?”  Vũ Khuynh Thành buồn cười nói

“ Ân…” Tiêu đại công tử gật đầu lia lịa, sau đó đầu của mình dựa vào đầu gối của Vũ Khuynh Thành, khẽ nhắm mắt, thật ra đã ba ngày ba đêm y không ngủ, số người tấn công Tiêu tương các ngày càng nhiều…

Vũ Khuynh Thành đưa tay xoa nhẹ vầng trán của y, ôn nhu vuốt ve như xoa dịu cơn mệt mỏi của y, động tác cứ liên tục nhẹ nhàng, Tiêu Dạ Thần không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở điều đặn

Nắng chiều xuyên qua từng tán lá, tạo nên những đường thẳng vàng nhạt phản chiếu trên gương mặt hai người, gió nhè nhẹ thổi nên khúc nhạc ru người êm đềm, dù bên ngoài có phong vân cuồng loạn như thế nào, thì bên trong Tiêu tương các này vẫn êm dịu cùng ấm áp như thế.

Hồng y nữ tử khe khẽ mỉm cười, ôn nhu vuốt ve mái tóc của bạch y nam tử đang yên lặng nằm lên đầu gối của mình, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp, khiến cho người ta không dám lại gần vì sợ phá vỡ khung cảnh quá êm đềm đó. Phượng Y Diễm cùng Hồng Tuyệt đã đi từ lúc nào không ai biết, bọn họ cũng không muốn trở thành chướng ngại cho khoản thời gian ấm áp của hai người….

Tình lặng lẽ lưu động, đẹp như vậy, nhưng mà thời gian còn lại bao lâu?
Bình Luận (0)
Comment