Vũ Lâm Lâm

Chương 27

Phu nhân Tề Chá An vừa nhìn thấy Nhạc Cẩn Ngôn liền lập tức vọt lên, lôi kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn, vội vàng vén tóc Nhạc Cẩn Ngôn xem, vừa nhìn ba cái xoáy trên đầu y, nước mắt liền ào ào chảy xuống, ôm Nhạc Cẩn Ngôn vào lòng khóc lớn: “Chương Nhi, ngươi đúng là Chương Nhi của ta a!” Tề Chá An một bên run tay chân, không đứng nổi, Thụy vương dìu lão ngồi xuống, liếc Khánh vương, đều khiếp sợ.

Nhạc Cẩn Ngôn vừa vào nội đường liền bị Tề phu nhân ôm lấy, gọi y là Chương Nhi, không hiểu gì cả, thấy Tề phu nhân khóc thương tâm cũng không giãy ra, đành để người ta ôm. Khánh vương nói với Tề Chá An: “Tề đại nhân, đây là chuyện gì? Nhạc đại phu cùng quý phủ có quan hệ gì?”

Tề Chá An nhìn phu nhân đang rơi lệ ôm chặt Nhạc Cẩn Ngôn, thở dài nói: “Nói ra thật dài a.” đi tới bên người Tề phu nhân nói: “A Quân, đừng khóc nữa, tìm được Chương nhi phải vui vẻ mới phải.” Chính lão cũng nhịn không được rơi lệ, Tề phu nhân nghe như vậy càng ôm lấy Nhạc Cẩn Ngôn khóc không thành tiếng, nói: “Chương Nhi, mẫu thân xin lỗi con, để cho con lẻ loi nhiều năm như vậy.”

Nhạc Cẩn Ngôn thực sự không nhịn được, nói: “Vị phu nhân này, ta là Nhạc Cẩn Ngôn, không phải Chương Nhi của ngươi a.”

Tề phu nhân khóc lớn, càng ôm chặt Nhạc Cẩn Ngôn, “Con chính là Chương nhi của ta, là đệ đệ song sinh của Cẩm nhi, Tề Hạo Chương a.”

Ngoại trừ Tề Chá An, mọi người nghe vậy đều thất kinh, Nhạc Cẩn Ngôn giãy dụa, nói: “Ta không phải! Ta chỉ là giống Tề công tử thôi, ngài nhận sai người rồi.” Y càng giãy dụa, Tề phu nhân càng ôm chặt, Nhạc Cẩn Ngôn không thể dùng sức đẩy bà ra, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Khánh vương thấy tình hình hỗn loạn như vậy, xoay người nói với Tề Chá An: “Tề đại nhân, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?”

Tề Chá An không trả lời, nghe được Tề phu nhân nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Con có phải sinh vào tháng chạp không?” Nhạc Cẩn Ngôn chần chờ nói: “Đúng là tháng chạp, nhưng sư phụ nói lúc gặp ta thì đã là ba bốn tháng tuổi rồi, người dựa vào cái này suy ra là ta sinh vào tháng chạp, ta cũng không biết có đúng không.”

Tề phu nhân nghe xong nói: “Sư phụ con nói rất đúng.” Vuốt tóc Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Đỉnh đầu con có ba cái xoáy, nhiều hơn Cẩm nhi. Lúc con sinh ra, ông nội con liền nói trẻ con có ba xoáy là thông minh nhất, liền rất yêu thích.” Nhạc Cẩn Ngôn không khỏi lấy tay sờ sờ đầu, Khánh vương nói: “Tiểu Nhạc có ba xoáy, thế nhưng cũng không thể người có ba xoáy đều là con của ngài a.”

Tề phu nhân nghe xong, cấp thiết nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Lúc sư phụ con nhặt được con, có phải con được bao trong một chiếc tã thêu hoa hồng, trên tã có thêu đám mây nhỏ bằng kim tuyến?”

Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu nói: “Ta không biết, Nhạc sư phụ không nói với ta.” Nhạc Thanh Viễn vô cùng yêu thương Nhạc Cẩn Ngôn, sợ Nhạc Cẩn Ngôn thương tâm nên không nói với y những chuyện năm đó.

Tề phu nhân vừa nghe Nhạc Cẩn Ngôn không tin càng sốt ruột, đột nhiên nói một chuyện, cầm lấy tay Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Vậy nhé, mông bên trái của con có một bớt màu hồng hình hồ điệp, có phải không?” Nói xong liền muốn tụt quần Nhạc Cẩn Ngôn, Nhạc Cẩn Ngôn sợ hãi vội vã túm chặt, liên tục lùi về phía sau.

Khánh vương nghe vậy, nhớ tới lúc tắm cho Nhạc Cẩn Ngôn quả nhiên thấy một khối bớt màu hồng, nghĩ: “Ngôn nhi thực sự có bớt, bí ẩn đặc thù này đều bị Tề phu nhân nói được, xem ra lời nói không sai. Ngôn nhi lớn lên rất giống Quang Hoa, hóa ra thực sự là anh em.”

Nhạc Cẩn Ngôn bị Tề phu nhân kéo không tha lại không dám dùng sức, hét lớn: “Phu nhân, ngài đừng cởi quần ta!” Khánh vương bước lên nhẹ vung tay, tách Tề phu nhân và Nhạc Cẩn Ngôn ra, kéo Nhạc Cẩn Ngôn đến bên người, nói: “Tề phu nhân đừng vội, có gì chậm rãi nói.”

Tề Chá An cũng đi đến đỡ Tề phu nhân, nói: “A Quân, đừng làm Chương nhi sợ hãi, chúng ta chậm rãi ngồi xuống nói.” Tề phu nhân vừa hồn phục tinh thần, vừa khóc hết sức liền được Tề Chá An dìu vào ghế ngồi, nhìn Nhạc Cẩn Ngôn rơi lệ.

Thụy vương bị một phen vừa rồi làm ngây người lúc này mới tiến tới hỏi Tề Chá An: “Thái phó, rút cục là có chuyện gì?”

Tề Chá An lắc đầu thở dài: “Ai, đây đều là sai lầm lớn của chúng ta năm đó.”

Tề phu nhân nhìn Thụy vương cùng Khánh vương, lấy khăn lau nước mắt, nói: “Vg, đây là chuyện hai mươi năm về trước, trong hai mươi năm này ta mỗi ngày đều hối hận tự trách, cũng là trời thương, Chương nhi của ta vẫn còn sống để ta có thể nhìn thấy nó.” Tề phu nhân vừa khóc vừa nói ra chuyện hai mươi năm về trước.

“Nhà mẹ đẻ của ta năm đó giàu có nổi tiếng ở Giang Nam, xây một tòa trang viên ở ngoại thành Tô Châu, tên gọi là Ngọc Chủ sơn trang. Lúc ta mang thai Cẩm nhi và Chương nhi, Chá An ở trong triều sự vụ nặng nề liền đưa ta về đây dưỡng thai. Chúng ta vốn cũng không biết đây là song bào thai. Ngày sinh, Cẩm nhi ra trước, mập mạp rắn chắc, cực kỳ đáng yêu. Ta sinh xong Cẩm nhi nhưng bụng vẫn đau, bà đỡ sờ một lúc mới bảo còn một đứa nữa, đó chính là Chương nhi.”

“Chương nhi lúc sinh ra vô cùng gầy nhỏ, chỉ bằng nửa Cẩm nhi lúc đó, tiếng khóc cũng rất yếu ớt. Hai đứa ngày một lớn lên, Cẩm nhi khỏe mạnh hoạt bát nhưng Chương nhi thì yếu ớt nhiều bệnh, các lão nhân đều nói đứa nhỏ này khó nuôi sống. Lúc hai huynh đệ được ba tháng thì mẫu thân ta bệnh nặng, muốn gặp cháu ngoại, vừa khéo là bạn cũ của Chá An thành thân, ta liền cùng tỳ nữ thiếp thân Bình nhi dẫn theo hai con trở lại Đông Ngọc sơn trang.”

“Đêm thứ hai khi ta tới Đông Ngọc sơn trang, mọi người đều đang ngủ say, một kẻ bịt mặt huyết tẩy sơn trang. Người đó võ nghệ cao cường, cha ta vối có mời một võ sư nổi danh bảo vệ, nhưng cũng không phải là đối thủ. Khi đó ta vừa cho Cẩm nhi và Chương nhi bú sữa, nghe được âm thanh bên ngoài, Bình nhi đi ra ngoài nhìn, trở về lôi kéo mẹ con chúng ta bỏ chạy.”

“Bên trong sơn trang đầy máu và người chết, kẻ bịt mặt kia còn đang chém giết lung tung, hộ viện gia đinh trong sơn trang không còn mấy người. Ta ôm Cẩm nhi, Bình nhi ôm Chương nhi liều mạng chạy ra khỏi sơn trang. Ta từ nhỏ lớn lên ở sơn trang nên rất quen thuộc địa hình, mang theo Bình nhi chạy đến giả sơn ở hậu viện rồi luồn ra ngoài rừng trúc. Nhưng vừa đến hậu viện thì phía trước lại xuất hiện thêm một người bịt mặt.”

“Bình nhi là con gái của võ sư, biết võ công. Nàng nhét Chương nhi vào lòng ta bảo ta chạy đi rồi cùng người nọ liều mạng. Ta bế Cẩm nhi và Chương nhi chạy vào hòn giả sơn, lúc đó là tháng hai, rất lạnh, Chương nhi gần như bị đông cứng, khóc lên. Ta biết tiếng khóc của Chương nhi chắc chắn sẽ dẫn những kẻ bịt mặt khác đến, đến lúc đó thì cả ba mẹ con đều phải chết, lúc đó cũng không biết là ta bị trúng tà gì, tâm tư trở nên hung ác, đặt Chương nhi lên một bồn hoa, ôm Cẩm nhi chạy vào hòn giả sơn, đi theo đường ra ngoài rừng trúc.”

“Đêm đó có ánh trăng, ta không dám dừng lại, liều mạng chạy xuống chân núi, đột nhiên bị ngã trên mặt đất, may mắn là Cẩm nhi được ôm trong ngực vẫn còn đang vù vù ngủ. Lúc này ta thấy hai bóng người xẹt qua cánh rừng, mơ hồ nghe một người nói “Vẫn là đến không kịp”. Bóng dáng đó biến mất, ta đứng lên, ôm Cẩm nhi, không biết chạy bao lầu liền xuống tới chân núi, vào Thủy Tĩnh am.”

“Mẫu thân ta thường đến Thủy Tĩnh am lễ phật, có chút quen biết với trụ trì sư phụ Tĩnh Từ. Lúc ta đến được cửa sau của am thì cũng đã kiệt sức, ôm Cẩm nhi ngất đi, tỉnh lại thì đã là buổi trưa hôm sau. Từ Tĩnh sư phụ nói cho ta biết, sơn trang đã bị hỏa thiêu thành phế tích, quan binh không phát hiện người nào còn sống. Ta nghe xong liền ngất tiếp, trong lòng biết Chương nhi không còn cơ hội. Chá An lúc này biết được tin tức, tới đón ta về, biết được trong lòng ta thương Chương nhi nên nghiêm lệnh người trong nhà không được nhắc đến Cẩm nhi còn có một đứa em song sinh, trở lại kinh thành thì càng không có ai biết việc này, bởi vậy mọi người không biết Cẩm nhi là bào thai song sinh.”

Tề phu nhân nhìn về phía Nhạc Cẩn Ngôn, nức nở nói: “Hai mươi năm qua ta lúc nào cũng nhớ tới đứa con đáng thương kia, tuy lúc đó là tình thế bức người nhưng ta cũng không nên bỏ con lại một chỗ mà chạy, nếu lúc đó ba mẹ con ở cùng một chỗ thì cũng là chết vui vẻ, ta vẫn luôn hối hận, trong lòng không có một giây phút an bình, ngày ngày ăn chay niệm phật, thầm nghĩ có thể chuộc được tội nghiệt của mình.”

Nhạc Cẩn Ngôn nghe được ngây người, trong lòng đều hỗn loạn, lúc nhỏ ý biết được mình là do Nhạc Thanh Viễn cứu, không cha không mẹ, cùng Nhạc Thanh Viễn và Ngô Chinh nương tựa lẫn nhau, chẳng bao giờ nghĩ đến việc cùng người thân nhận mặt, sợ run một chút nâng tay bịt tai, hét lớn: “Ta không tin! Ta là Nhạc Cẩn Ngôn, là Nhạc sư phụ và Ngô đại ca nuôi ta lớn, ta không phải Tề Hạo Chương, ta không có quan hệ gì với Tề gia hết!”

Tề phu nhân nghe Nhạc Cẩn Ngôn nói vậy, khóc nói: “Chương nhi, con đang trách mẫu thân đem con bỏ lại sao?” Tề Chá An vỗ về phu nhân, nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Chương nhi, tình hình lúc đó, nếu mẹ con không làm vậy thì cả nhà chịu chết cùng nhau, không con trách mẹ được. Hơn nữa dù thế nào con cũng là con của mẹ, làm sao có thể đối với mẹ vô lý như vậy.”

Khánh vương nghe Tề phu nhân kể xong thì đã tức giận trong lòng, thấy sắc mặt Nhạc Cẩn Ngôn trắng bệch, vành mắt hồng lên, biết là tâm tình y kích động, nhẹ nhàng ôm Nhạc Cẩn Ngôn vào ngực, lạnh lùng nói với Tề Chá An: “Tề đại nhân, thân thế Tiểu Nhạc như thế nào cũng còn chưa rõ, ngươi làm sao lại nói là Tiểu Nhạc vô lý.”

Thụy vương nghe được Tề phu nhân nói một phen, trong lòng liền vui mừng, thầm nghĩ: “Hóa ra Nhạc Cẩn Ngôn đúng là huynh đệ song sinh của Tề Hạo Cẩm, trách không được lớn lên giống nhau như vậy.” Hắn cùng Tề Hạo Cẩm tình cảm sâu đậm, tuy nói đã hiểu ra tình cảm đó giống như tình thân, nhưng lại thêm vài phần thân thiết với Nhạc Cẩn Ngôn; Tề gia là thế gia ở Giang Nam, Nhạc Cẩn Ngôn là con của Tề gia, thân phận tôn quý hơn hẳn so với làm đại phu, Thụy vương mặc dù không phải là khinh người nhưng thân vốn là con cháu hoàng thất, loại quan niệm tôn ti này từ nhỏ như mưa dầm thấm đất, giờ liền nhịn không được vui vẻ, lập tức nói rằng: “Tứ ca, thái phó cùng phu nhân phẩm hạnh cao quý, bọn họ nói đương nhiên là sự thật. Hơn nữa Nhạc Cẩn Ngôn là con của thái phó cũng là chuyện tốt a, hôm nay cốt nhục có thể đoàn thụ chúng ta nên ăn mừng mới đúng.”

Khánh vương nghe Thụy vương mang theo hân hoan nói, không khỏi tức giận trừng Thụy vương, thầm nghĩ: “Uổng cho ngươi còn nói thích Ngôn nhi, trong lòng Ngôn nhi nghĩ gì căn bản là không hiểu được.” Lại nghĩ “Ta cũng khốn kiếp như vậy, vốn không nên giao Ngôn nhi cho lão Lục, cũng không có tư cách nói hắn.” Trong nhất thời liền trầm mặc xuống.

Tề Chá An cười khổ nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Chương nhi, lúc đó Đông Ngọc sơn trang bị huyết tẩy trong một đêm, toàn bộ mấy trăm người đều bị giết, sơn trang bị hủy hoàn toàn, là một đại án của năm đó. Mẹ con vì liều mạng chạy ra khỏi sơn trang mà mất đi đứa con ruột thịt, hai mươi năm qua, ta lúc nào cũng thấy nàng âm thầm thương tâm, hôm nay vất vả lắm hai mẹ con mới có thể gặp lại nhau, con sao lại không nguyện nhận nàng?”

Nhạc Cẩn Ngôn mở to hai mắt mờ mịt, lẩm bẩm nói: “Ta không tin, ta không hiểu, đừng hỏi ta.” Đột nhiên chạy ra ngoài. Khánh vương căng thẳng đuổi theo, Thụy vương cũng muốn đuổi theo, thấy hai vợ chồng Tề Chá An còn ở một bên, Tề phu nhân thấy Nhạc Cẩn Ngôn chạy đi, che mặt ai ai khóc, đành phải lưu lại nhưng trong lòng không yên, không biết Nhạc Cẩn Ngôn chạy đi chỗ nào.
Bình Luận (0)
Comment