Cù thị càng ngày càng tín nhiệm Linh Phủ, cảm thấy nữ nhi có thể tự mình quyết định mọi chuyện. Hơn nữa, trong nhà không có nam nhân, không phải bà thì là Linh Phủ đứng ra làm chủ.
Linh Phủ với chuyện canh tác chỉ mới hiểu lý thuyết, tuy nàng thật sự rất muốn thử sức, nhưng cũng không dám làm liều mà khai phá toàn bộ tám mươi mẫu đất.
"Mẫu thân, con nghĩ thế này, chúng ta chia đất thành hai phần. Một phần đem cho người khác thuê, chúng ta chỉ thu tiền thuê, phần còn lại con muốn thuê người để trồng. Như vậy, nếu chẳng may con không làm tốt, thì ít nhất nhà mình vẫn có một phần thu nhập ổn định, bảo đảm hơn. Mẫu thân thấy thế nào ạ?"
Cù thị đáp: "Mẫu thân thấy con nghĩ rất chu đáo."
Linh Phủ có chút ngượng ngùng: "Bây giờ con nói gì, làm gì mẫu thân cũng để con tự ý, không sợ con sẽ làm hư sao?"
Cù thị bật cười: "Sao lại thế được. Nữ nhi của ta, ta hiểu rõ, đâu có dễ làm hư như vậy."
Linh Phủ cảm thấy một luồng ấm áp len lỏi trong lòng, nàng thực may mắn vì có một người mẹ bao dung như Cù thị.
Dù ban đầu cả hai còn xa lạ, có chút hiểu lầm, nhưng hiện tại Cù thị đã yên tâm về nàng, cũng sẵn lòng để nàng tự mình làm việc.
Linh Phủ nói: "Năm đầu, nữ nhi vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, lại còn phải lo liệu công việc trong huyện nha, sức lực không được dư dả. Đợi đến sang năm, nếu quen tay hơn, có lẽ chúng ta có thể tự mình trồng hết."
"Được, nhưng con cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Nông thôn điều kiện luôn khổ cực, đừng để nắng nôi quá mức, cũng đừng dầm mưa dãi gió, mọi việc lo nghĩ cũng cần chừng mực, không thì sẽ tổn hao khí huyết. Thân thể khó khăn lắm mới dưỡng tốt lên được, con nhất định phải quý trọng…"
Cù thị tỉ mỉ căn dặn từng chút, Linh Phủ không cảm thấy phiền chút nào, ngược lại chỉ thấy ấm áp và an ủi.
Có mẹ, đứa trẻ như một viên ngọc quý trong lòng.
Cuối cùng, nàng cũng dần dần cảm nhận được sự trân trọng và yêu thương.
Thật sự, rất tốt.
Nàng khoác tay Cù thị, nói: "Mẫu thân yên tâm, cách vài ngày con sẽ về thăm người. Người ở nhà cũng phải giữ gìn bản thân, mọi việc trong nhà đã có con kiếm tiền rồi, việc quay tơ dệt vải, người bớt làm một chút, đừng để thân thể mệt mỏi."
Linh Phủ vẫn còn nhớ, thời gian đầu nàng đến đây, Cù thị ngoài chăm lo cho sức khỏe của nàng, còn tranh thủ từng chút ánh sáng mà quay tơ dệt vải. Khi dệt được vải, bà lại nhờ Điền bà tử đem ra chợ bán, đó là nguồn thu nhập duy nhất trong một khoảng thời gian dài.
Nhìn Cù thị, nàng cảm thấy lòng ngập tràn thương xót.
Cù thị nhẹ nhàng nói: "Bây giờ ta quay tơ dệt vải ít hơn nhiều rồi. Nhà có lúa gạo, lại còn số tiền con mang về, giờ còn thêm đất nữa, mẫu thân nghĩ hai mẹ con ta đã nhìn thấy tương lai tươi sáng."
Bà quay sang nhìn Linh Phủ, hơi ngượng ngùng nói: "Con không biết đâu, gần đây ta còn tập viết chữ nữa."
"Viết chữ ạ?" Linh Phủ sững sờ, chưa hiểu lắm.
Cù thị trong mắt thoáng hiện một tầng ánh nước:
“Không giấu gì con, từ sau khi phụ thân con qua đời, ta rất ít khi đọc sách hay viết chữ. Thực lòng mà nói... mỗi khi chạm vào những thứ đó, trong lòng ta lại nhớ ông ấy vô cùng.”
“Về sau, trong nhà tiền bạc cũng dần túng thiếu, viết chữ lại hao giấy hao mực, ta càng không đụng đến những việc ấy nữa.”
Cù thị nhẹ nhàng nói tiếp:
“Nhưng gần đây, ta lại nhặt lại thói quen đọc sách viết chữ ngày trước. Mỗi khi trời nắng đẹp, ta ngồi trước bàn đọc sách của phụ thân con, đọc lại những quyển sách cũ và luyện chữ theo bút tích ông ấy để lại.”
Bà hơi thẹn thùng, ngượng ngùng nhìn Linh Phủ một cái:
“Tất cả đều nhờ có con. Vì con đã trở về, ta không còn cô đơn như trước nữa. Nhìn thấy con, ta lại nhớ đến phụ thân con, nhưng không phải nhớ trong đau buồn mà là nhớ trong niềm an ủi. Ta tự nhủ trong lòng: ‘Ngươi xem, nữ nhi chúng ta giờ đã trưởng thành ưu tú biết bao…’”
“Nhờ có con đáng tin hơn cả nhi tử, giúp cuộc sống chúng ta không còn lo nghĩ, nên mẫu thân mới dám nhặt lại những điều xưa cũ ấy.”
Linh Phủ nhìn gương mặt Cù thị đang đắm mình trong ánh sáng dịu dàng, chủ động nắm c.h.ặ.t lấy tay bà: