Một đám học viên lúc này đã tiến tới gần Vũ Long tỏ vẻ hâm mộ nói.
Lúc này một đám vệ binh mặc trọng giáp bắt đầu tràn vào đấu trường.
“Lưu trưởng lão rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?” Một tu sĩ được rất nhiều Võ Hoàng bảo vệ tiến về phía Lưu trưởng lão lớn tiếng hỏi.
“Tham kiếm thành chủ đại nhân.” Lưu trưởng lão nhìn thấy người đi tới hỏi là ai thì dẫn theo mọi người chào đón.
“Lưu trưởng lão không cần khách khí như vậy. Ngài có thể cho ta biết ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Thành chủ nói.
Lưu trưởng lão lúc này nói: “Chúng tôi bị một đám sát thủ tập kích, thương vong thảm trọng, rất may là có người cứu giúp nếu không e rằng trả còn mấy người có thể sống để gặp được thành chủ.”
“Là đám người nào làm?” Thành chủ có chút tức giận nói.
Để một chuyện như vậy xảy ra trong thành của mình vị thành chủ này không tức giận sao được. Một chuyện động trời như vậy nếu thành công thì chức vị của vị thành chủ này e rằng sẽ không còn. Không những vậy trừng phạt cho nó sẽ không hề nhỏ.
Lúc này một tên vệ binh chạy tới nói với thành chủ:
“Báo cáo thành chủ phát hiện tung tích vị Võ Đế lúc trước công kích vào trận pháp phong tỏa đấu trường. Người này đang hướng phía ngoài thành di chuyển.”
“Các Võ Hoàng lập tức cùng ta truy kích, phải bắt bằng được người này.” Thành chủ đang không có chỗ phát tiết khi nghe được vệ binh báo cáo thì đùng đùng nổi giận lớn tiếng quát.
“Thành chủ khoan đã. Không cần đuổi theo người này.” Lưu trưởng lão lớn tiếng nói ngăn lại.
Thành chủ khó hiểu nhìn Lưu trưởng lão nói “Tại sao?”
Lưu trưởng lão giải thích nói: “Vị Võ Đế đó là người đã cứu chúng ta và người đấy cũng là sư phụ của một vị học viên của học viện vì vậy không cần truy đuổi.”
“Vậy sao. Là ta có chút hồ đồ. Nếu vị Võ Đế đó là kẻ địch e rằng…” Thành chủ nói.
“Đúng vậy, người đó rất mạnh. Thành chủ người nên biết là đám sát thủ Võ Hoàng đã sử dụng cấm dược và chúng có năng lực đối chiến với một người như ngài, nhưng chúng vẫn không hề có sức phản kháng trước mặt người đó.” Lưu trưởng lão nói.
“Mạnh như vậy?”
Lưu trưởng lão gật đầu còn đưa bốn ngón tay dơ lên.
Thành chủ và cá vị Võ Hoàng đi theo ngây người. Họ đều hiểu biểu thị đó của Lưu trưởng lão biểu thị cho ý gì.
“Sao có thể? Một vị Võ Đế như vậy nếu tiến vào thành ta đã biết.” Thành chủ có khó chất nhận nói.
Lưu trưởng lão nói: “Thành chủ vị Võ Đế đó tiến vào thành bằng chính quy con đường, vì ta đã nhìn thấy thẻ bài thân phận trên người này. Tuy là thẻ bài đỏ nhưng mức độ đánh giá có lẽ không đúng sự thật vì vậy ngài mới không biết.”
“Những ngày gần đây có bao nhiều Võ Đế tiến vào thành?” Thành chủ lấy lại bình tĩnh hỏi đám thuộc hạ.
“Báo cáo thành chủ chỉ có một vị Võ Đế tiến vào thành, người này chắc là người chúng ta đang nói tới nhưng từ thông tin thì người này chỉ là Võ Đế tầng 1 mà thôi.” Một vị Võ Hoàng đứng ra nói.
Thành chủ nghe vậy thì không vui vẻ gì. Một Võ Đế có thể qua mặt vệ binh như vậy, thì dù cho là vệ binh tắc trách thiếu kinh nghiệm hay do vị Võ Đế đó thủ đoạn cao siêu thì cũng là điều không thể chấp nhận được.
An ninh của tòa thành có thể thấy được đã xuất hiện lỗ hổng rất lớn nếu không thì chuyện như hôm nay đây có thể xảy ra.
“Lưu trưởng lão có thể kể chi tiết cho ta về chuyện này hơn sao?” Thành chủ nói.
“Thành chủ đợi ta một chút.” Lưu trưởng lão nói rồi thì lao về phía vài cái xác của đám sát thủ Võ Hòng tìm ra một bộ trận bàn điều khiển tòa đại trận đã phong tỏa đấu trường lúc trước.
Sau một hồi tìm hiểu trận bàn thì Lưu trưởng lão sắc mặt khẽ biến đen.
“Thành chủ trước mắt cần thu xếp cho người bị thương và an trí cho người đã mất.” Lưu trưởng lão cố gắng bình tĩnh đi về phía thành chủ nói.
“Được.” Thành chủ nói.
Thành chủ sau đó ra lệnh cho đám vệ binh phối hợp với người của học viện đưa người đi chữa trị và thu xếp cho người đã chết.
Nhìn thấy vệ binh tiến tới hỗ trợ người của mình Lưu trưởng lão lúc này mới lấy lại được bình tĩnh tiến lại gần thành chủ nói.
“Thành chủ ngài không hiếu kì với vật ta vừa tìm được sao?”
“Lưu trưởng lão không phải vừa tìm được một bộ bàn trận điều khiển sao? Nó chắc là bộ bàn trận điều khiển tòa trận pháp phong tỏa đấu trường. Điều này thì có gì kì quái.”
“Thành chủ người tự xem đi.” Lưu trưởng lão không giải thích gì mà đưa bàn trận cho thành chủ tự mình tìm hiểu.
Thành chủ tiếp nhận bàn trận tìm hiểu một lúc thì sắc mặt trở lên rất khó coi.
“Tên nào? Là tên khốn khiếp nào phụ trách bảo vệ khu vực đấu trường đứng ra cho ta.”
Một vị Võ Hoàng có chút sợ hãi bước ra.
“Thành chủ là ta.”
“Là ngươi! Lạc Thiên ngươi làm ăn cái kiểu gì vậy?”