Một tầng hầm tối tăm không rõ là ở nơi nào trong thành Gia Định.
Tiếng bước chân lách cách đi trong hành lanh tối tiến vào một căn phòng nơi chỉ có một ngọn nến nhỏ đặt trên bàn. Ánh sáng yếu tới mức người ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cũng không nhìn thấy rõ.
“Lão chủ người của ta đã thất bại, theo tình báo mới truyền lại được thì toàn quân đã bị diệt. Tất cả bọn họ đã sử dụng cấm dược nhưng vẫn thất bại.”
“Đã dùng cấm dược nhưng vẫn thất bại? Chuyện này chắc chứ?”
“Chắc chắn thưa lão chủ, người của ta đã dùng thủ thuật kiểm nghiệm máu. Bọn họ tất cả đều đã dùng cấm dược.”
“Không nhẽ thành chủ đã biết trước kế hoạch nên đã mãi phục sẵn người của ta.”
“Không phải. Nếu bị lộ thì người của ta đã cảnh báo.”
“Cũng đúng. Vậy thì tại sao?”
“Có một Võ Đế đã can thiệt vào chuyện này.”
“Ngài có thể cảm nhận được chấn động mãnh liệt tối qua chứ?”
“Nó không phải do thành chủ và vệ binh của mình công phá trận pháp chúng ta phong tỏa đấu trường sao?”
“Không phải, nó do vị Võ Đế không rõ thân phận đấy gây ra.”
“Hắn là ai? Tại sao lại can thiệp vào chuyện này?”
“Trong đám học viên có một người là đồ đề của người này.”
“Thật xúi quẩy. Kế hoạch của chúng ta thất bại chỉ vì một tên học viên.”
“Cậu ta không phải là một học viên bình thường.”
“Không phải chỉ là có một tên Võ Đế làm sư phụ thôi sao?”
“Ngài nhớ trong tư liệu có một học viên tên là Chấn Long chứ? Người này được đóng dấu đỏ phải giết, là trọng điểm trong hành động lần này. Học viên này cùng mấy tên trưởng lão của học viện Lôi Chấn đều là những người phải giết.”
“Đúng là một tên học viên ghê ghớm. Sư phụ là Võ Đế, đồ đệ đúng thật là không thể coi thường được. Dạo gần đây có lẽ ta ngủ quên trên chiến thắng lâu quá rồi. Đã có chút cao ngạo, lần sau nhớ nhắc nhở ta.”
“Lão chủ lần này chỉ là không may mà thôi.”
“Không, từ tình báo ban đầu đã có rất nhiều điều chỉ ra độ rủi ro của kế hoạch. Nhất là sau khi Chấn Long xuất hiện. Ta mới nhớ ra không phải Hà gia đã thả ra tiếng gió sao. Lúc ý ta lại nghĩ Hà gia chỉ đang làm trò trước mắt mọi người mà thôi, còn sau lưng sẽ xuống tay với tên Chấn Long đó. Cái gì sư phụ thần bí chứ? Ta là bụng ta suy ra bụng người rồi.”
“Không có ai bị bắt giữ chứ?”
“Dạ không có, họ đều bị vị Võ Đế kia trong cơn tức giận giết chết.”
“Không phải là độ đệ của lão bị giết chết đó chứ?”
“Không thưa lão chủ, đồ đệ của lão mới chỉ bị người của chúng ta suýt giết chết mà thôi.”
“Mới vậy mà đã giận dữ như vậy. Người này đứng là nóng tính.”
Vũ Thạch nếu mà có ở đây và nghe được những lời nói này thì cõ lẽ sẽ tóm lấy tên khốn này và cho hắn một trận nhừ tử.
“Lão chủ có hay không tiến hành kế hoạch báo thù?”
“Ngươi muốn báo thù?”
“Người của ta tổn thất lớn, kế hoạch đả kích Lôi Chấn học viện thất bại. Không những vậy còn kéo theo kế hoạch tiêu diệt một bộ phận tinh nhuệ của thành Gia định cũng theo đó mà thất bại. Như vậy không đáng báo thù sao? Vốn dĩ kế hoạch của chúng ta khác, sau đó mới thay đổi như bây giờ. Kế hoạch lúc ban đầu theo thuộc hạ thấy thì càng ổn thỏa hơn. Đáng nhẽ chúng ta không lên thay đổi. Kế hoạch ngày hôm qua cũng rất tốt nhưng không ngờ lại bị ngáng chân.”
“Có lẽ vậy, với kế hoạch ban đầu tên Võ Đế kia khó mà can thiệp được. Chuyện này để ta suy nghĩ thêm đã. Ngay lúc này lại tiến hành một cuộc chiến nữa e là có người ngồi không yên.”
“Vốn dĩ cuộc chiến đã diễn ra rồi. Thêm một cuộc nữa cũng chỉ là chết mấy người mà thôi.”
“Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi. Chỉ là chết một đám thuộc hạ mà thôi. Không cần nóng giận mà hỏng đại kế của chúng ta.”
“Dẫu sao đám thủ hạ đó ta phải mất rất nhiều công sức bồi dưỡng. Ta có chút không cam lòng.”
“Không cam lòng thì sao? Lúc này báo thù cơ hội cũng không cao. Ngươi nghĩ đám người học viện sẽ không cảnh giác sao? Thuộc hạ chết thì tuyển thêm một đám mới. Dù sao nơi của chúng ta cũng không thiếu người, nhất là đám đồ đệ bỏ mạng vì tiền.”
“Lão chủ ngài nói Hoàng… muốn nơi đây làm gì? Nó quan trọng đến vậy sao?”
Lão chủ trầm ngâm trong giây lát rồi nói: “Rừng Đen!”
“Rừng Đen? Có thứ gì ở Rừng Đen hấp dẫn đến vậy?”
“Thứ có thể đưa Hoàng… lên vị trí số một.”
“Vậy thì liên quan gì đến thành Gia Định.”
“Bàn đạp!”
“Bàn đạp?”
“Rồi một ngày ngươi sẽ hiểu. Và ta nhắc nhở ngươi tò mò ít thôi, thay vào đó làm việc nhiều hơn. Có những thứ ngươi không lên biết. Nó chỉ làm ngươi mất đi mạng sống của mình. Ta đặt rất nhiều kì vọng ở ngươi. Vì vậy đừng làm ta thất vọng.”
“Vâng thưa lão chủ!”
Một âm mưu không hề nhỏ đang hé lộ ở nơi tối tăm không ai ngờ tới. Nó còn lớn hơn những gì trong tưởng tượng của Lưu trưởng lão và thành chủ.