Vũ Luyện Điên Phong

Chương 137 - Võ Kỹ Giao Dịch Tức Thời.

Dương Khai tuy dao động trước uy lực của những võ kỹ này, nhưng cũng không thể vì đó mà đánh mất nhân tính.

Liên tiếp thay đổi bảy, tám cái, nhân kiểm hoang mang vô cùng, Dương Khai chỉ cười nhạt không ngớt.

- Thiếu hiệp, lão chỉ biết những võ kỹ như thế này thôi, lão không có lừa ngài đâu.

- Nếu ngươi chỉ có chút giá trị này, thì ta giữ ngươi làm gì nữa?

Dương Khai đáp lại lạnh tanh, từ những võ kỹ mà lão kể cũng đã đủ biết, tên này lúc còn sống chắc chắn là một ma đầu ác độc.

- Thiếu hiệp bớt giận, chờ lão nghĩ kỹ thêm đã, lão vừa mới tỉnh lại chưa lâu, trí nhớ có hơi hỗn loạn, tạm thời chưa nghĩ ra được nhiều. Cho lão chút thời gian, cho lão chút thời gian lão nhất định sẽ khiến ngài hài lòng.

- Cơ hội chỉ có một lần, ngươi liệu mà nắm bắt!

- Vâng, nhất định sẽ không làm thiếu hiệp thất vọng.

Dương Khai không để ý đến lão nữa. Dù sao nơi này cũng đã bị phong bế rồi, có thể an tâm trị thương. Còn về nhân kiểm, tuy sinh tiền lão chắc chắn là cao thủ, và cũng là đại ma đầu, nhưng hiện giờ lão vẫy sóng còn không nổi, Dương Khai chẳng cần phải lo lắng.

Trong người không có thuốc tốt để trị thương, nhưng chút thương thế này có lẽ không bao lâu sau sẽ khỏi hẳn.

Dương Khai thò tay vào trong ngực áo lấy tiểu thạch nhân còn lại ra, sau đó vận hành nguyên khí, cảm thụ cách thức tuần hoàn của chỉ vàng bên trong, dò la bí mật trong thạch nhân.

Chỉ một chiêu Viêm Dương Bạo vẫn chưa đủ, Dương Khai phải tranh thủ thời gian trị thương này để tu luyện võ kỹ thứ hai.

Không mạnh lên, ra ngoài rồi cũng sẽ bị ức hiếp.

Số lượng chỉ vàng trong tiểu thạch nhân này rất nhiều, phải đến bảy, tám mươi sợi, rất có thể là võ kỹ Thiên cấp, thậm chí là Huyền cấp.

Mất cả một ngày trời Dương Khai mới ghi nhớ hết được phương thức lưu chuyển của những sợi chỉ vàng này. Giống với tiểu thạch nhân lần trước, sau khi Dương Khai thu hồi nguyên khí, tiểu thạch nhân này cũng tan biến thành cát bụi.

Trong một ngày này, nhân kiểm cũng đang vắt óc suy nghĩ xem phải dùng gì để khiến Dương Khai động lòng, tha cho lão một con đường sống. Hiện tại lão đã nghĩ ra được một vài cái mới, nhưng Dương Khai không ra lệnh, lão cũng chẳng dám tự ý mở mồm, đành hoang mang ẩn náu trong Kim Thân.

Dương Khai vẫn mặc kệ lão, tập trung tư tưởng vào võ kỹ thăm dò được từ tiểu thạch nhân.

Nhắm mắt khoanh chân, dựa theo đường lối của các sợi chỉ vàng, Dương Khai bắt đầu đưa Chân Dương nguyên khí luồn trong kinh mạch.

Xoay chuyển một vòng tuần hoàn, Dương Khai phát hiện tình hình không giống như lúc đạt được Viêm Dương Bạo, căn bản không hề nổi lên dục vọng phát chiêu, ngược lại mu bàn tay cứ giật giật liên hồi.

Đường lối lưu chuyển không đúng? Dương Khai hồ nghi.

Không thể nào, rõ ràng đã vận chuyển theo đúng đường tuần hoàn của chỉ vàng trong tiểu thạch nhân, không có chút lệch lạc nào.

Lại thử thêm một lần, mu bàn tay lại giật tiếp.

Sao lại thế nào? Đây không phải là võ kỹ sao? Tại sao mình không có chút ý muốn phát chiêu, lúc thi triển Viêm Dương Bạo không giống như thế này.

Rốt cuộc võ kỹ này chất chứa huyền cơ gì, tại sao lại không giống với những cái khác?

Suy nghĩ một lúc lâu nhưng Dương Khai vẫn nghĩ không ra, chỉ đành từ từ cảm thụ trong thực tiễn thôi.

Thả lỏng tinh thần, Dương Khai tiếp tục vận chuyển nguyên khí từng đợt từng đợt một, mỗi lần tuần hoàn, mu bàn tay lại có phản ứng như nhau, hơn nữa cảm giác giật thình thịch đó càng lúc càng rõ rệt, cứ như có thứ gì đó sắp đội da chui lên vậy.

Cũng không biết đã qua bao lâu rồi, sau khi Dương Khai vận chuyển nguyên khí không được một nghìn lần, thì cũng đến tám trăm lần tuần hoàn, mu bàn tay đột nhiên đau đớn vô cùng, chính ngay lúc này, cảm giác nảy giật bị trói buộc đó như bẻ gãy xiềng xích, xông ra bên ngoài.

Dương Khai mở mắt ra, cúi xuống nhìn thì phát hiện, trên mu bàn tay bỗng xuất hiện một hình hoa văn.

Hoa văn này có chút quái lạ, Dương Khai xem xét lúc lâu mới nhận thấy, nó rất giống bầu trời sao ban đêm, chiếm khoảng nửa mu bàn tay, sao dày đặc. Lúc không vận chuyển nguyên khí thì chẳng có gì, nhưng vừa vận chuyển là tinh đồ này dường như được tiếp sức sống, từng chấm li ti tỏa sáng lấp lánh.

Hơn nữa, Dương Khai cảm giác được rõ ràng, da thịt bên dưới hoa văn này bị mở ra một không gian mà hắn cũng không nhìn thấy.

Nguyên khí lưu chuyển đến đều được trữ hết trong không gian này.

Thử được hồi lâu, Dương Khai lấy toàn bộ nguyên khí phả vào trong tinh đồ trong mu bàn tay, sau đó chỉ điểm bừa xuống mặt đất.

Cái chỉ tay này, bản thân Dương Khai không dùng bất cứ lực đạo nào, giả như chỉ xuống một con kiến thì e cũng chẳng giết nổi nó.

Nhưng khi nguyên khí trong tinh đồ phát tán ra, cả đầu ngón tay cuồn cuộn đầy tinh quang, phát sáng toàn bộ sơn động.

Răng rắc...

Cả cánh tay Dương Khai như ngập trong mặt đất, mặt đất cũng lay động kịch liệt, bụi đất trên đỉnh sơn động ào ào rơi xuống.

Dương Khai bất giác biến sắc.

Một chỉ này tuy tương đương với một lần hao phí nguyên khí toàn cơ thể, nhưng lực sát thương lại bộc phát cao hơn bình thường, gần như là gấp bốn lần!

Dương Khai phỏng chừng, nếu lấy nguyên khí toàn thân bộc phát không chủ đích, cũng không thể đạt được thành quả như vừa rồi.

Võ kỹ này thật cổ quái! Dương Khai nhíu chặt mày, xem như đã tìm được một chút đường ra rồi.

- Thiếu hiệp, thiếu hiệp...

Âm thanh trong nội thể truyền ra, đi kèm cùng sự dè dặt cẩn thận.

Dương Khai vẫn nhíu mày suy nghĩ.

- Thiếu hiệp, hình như lão có biết chút ít về võ kỹ ngài đang tu luyện, có cần lão nói ngài nghe thử không?

Không có tiếng trả lời, nhân kiểm vô cùng lo lắng, lão đang sốt sắng thể hiện giá trị của mình trước mặt Dương Khai, chính là vì sợ Dương Khai đem lão đi luyện hóa.

Tuy mới tiếp xúc chưa được bao lâu, nhưng nhân kiểm vẫn nhìn ra được, Dương Khai tuy tuổi trẻ, nhưng tâm tính kiên nghị, người bình thường không thể bì được, hơn nữa trong tính cách còn có chút ít tà khí, loại tà này khiến lão sợ hãi.

Mãi một lúc sau, Dương Khai mới hồi tỉnh lại, lên tiếng:

- Ngươi biết những gì? Nói đi.

Như vớ được thiên ân, nhân kiểm cảm kích vô cùng, vội vàng đáp:

- Lão cũng không biết thiếu hiệp đang tu luyện võ kỹ gì, nhưng trong ký ức của lão, hình như đã nhìn thấy một võ kỹ tương tự. Lúc ngài tu luyện nó, sẽ phải mở ra một không gian dành riêng cho võ kỹ này trên một bộ phận nào đó của cơ thể, và uy lực mà võ kỹ này có thể phát huy có liên quan đến lượng nguyên khí tàng trữ trong không gian kia.

- Lúc bình thường vô sự, thiếu hiệp có thể rót nguyên khí vào trong không gian đó, đến khi cần sử dụng thì có thể thi triển uy lực của võ kỹ này rồi. Loại võ kỹ này dùng tốt thì uy lực cực lớn, dùng không tốt thì chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Căn nguyên của tất cả nằm ở mức nguyên khí chứa trong không gian đó. Nguyên khí nhiều, lực sát thương sẽ lớn, nguyên khí ít, thì chẳng bằng một cú đấm của trẻ con.

- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thiếu hiệp, loại võ kỹ này giống như một giao dịch tức thời, dùng vốn tích góp khổ luyện ngày thường để đổi lấy một phút bộc phát, nó cũng là một loại võ kỹ hộ mệnh.

Nhân kiểm nói một hơi hết những gì mình biết rồi ngoan ngoãn im bặt.

Dương Khai thoáng nở nụ cười, những điều mà lão nói gần giống như những gì mình tìm ra, nhưng toàn diện hơn, khiến một vài điểm chưa hiểu trở nên minh bạch.

Dùng vốn tích góp khổ luyện ngày thường để đổi lấy một phút bộc phát ư?

Đây rõ ràng là võ kỹ dành riêng cho mình rồi!

Dương Khai không kiềm được bật cười ba tiếng. Người khác muốn có nguyên khí phải khổ luyện để tích trữ, còn mình há phải cần?

- Ta phải nghiên cứu kỹ lưỡng một lát, ngươi chớ có làm phiền ta. Dương Khai căn dặn.

- Vâng. Mà thưa thiếu hiệp...

- Những điều ngươi nói chẳng có chút giá trị nào hết, nghĩ thêm đường sống cho mình đi!

Nhân kiểm đột nhiên mặt mày chua xót, Dương Khai dửng dưng như thế, khiến lão có cảm giác như đang đối mặt mới một lão hồ ly vậy.

Mình đã tạo nên nghiệp chướng gì? Sao lại phải nhằm hắn mà cướp thân thể chứ?

Chính lúc đang than ngắn thở dài vì hối hận, nhân kiểm liền nhận ra Dương Khai đang xua lùa nguyên khí vào trong không gian đặc thù đó.

Tốc độ lùa nguyên khí rất nhanh, không kiêng dè gì, căn bản không lo ngại làm như vậy liệu có gây nguy hại gì hay không.

Nhân kiểm vốn định nhắc nhở hắn làm chậm lại, vì nguyên khí tiêu hao quá nhanh sẽ tạo ra gánh nặng cho cơ thể, nhưng lão chợt đảo mắt một vòng rồi nuốt lời định nói xuống cổ họng.

Hừ, chính ngươi bảo ta không được quấy rầy ngươi đấy, chứ không phải lão phu không nhắc nhở ngươi đâu.

Tốt nhất là nhanh nữa lên, đợi nguyên khí của ngươi cạn kiệt, lão phu sẽ nghĩ cách thoát ra khỏi nơi quỷ quái này. Tiểu tử, nói cho cùng thì ngươi vẫn còn non lắm.

Nguyên khí toàn thân Dương Khai nếu đơn thuần có được nhờ vào tu luyện thì ít nhất phải tu luyện ba, năm ngày mới dồi dào được.

Nhưng hắn chỉ tốn hai canh giờ đã rót hết toàn bộ nguyên khí vào không gian dưới tinh đồ.

Trong nội thể, nhân kiểm nhận ra điều này, suýt nữa thì nhảy lên tung hô. Lão cảm cảm nhận được, Dương Khai hiện tại suy yếu vô cùng, trong gân mạch không còn chút nguyên khí, đây đúng là cơ hội tốt để tháo chạy.

Đang định hành động, lão bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì lão phát hiện kinh mạch Dương Khai vốn đang trống rỗng, bỗng chốc đã bão hòa trở lại trong nháy mắt.

Trời ơi! Sao lại thế này?

Nhân liểm suýt nữa thì phát điên, tình huống kỳ lạ này vượt qua khỏi hiểu biết của lão. Bụng nghĩ, không lẽ mình phong ấn nhiều năm, bây giờ đến thần trí cũng bị ảo giác rồi?

Không phải, cảm giác vừa rồi rất chân thật, nguyên khí của tên tiểu tử này rõ ràng đã cạn kiệt, sao lại khôi phục hoàn toàn chỉ trong giây lát như thế?

Nhất định là mình nhìn nhầm rồi!

Nhân kiểm tự an ủi mình, rồi tập trung tinh thần quan sát động tác của Dương Khai.

Lại thêm hai canh giờ trôi qua, nguyên khí của Dương Khai lại tiêu biến sạch sẽ, tinh đồ trên mu bàn tay bắt đầu chuyển động theo một quy luật khó hiểu.

Nhân kiểm lập thệ với chính linh hồn mình, lần này tuyệt đối không hề sai, nguyên khí của tên tiểu tử này quả thật đã tiêu hao sạch, không còn lại chút gì, quan sát trong gần hai canh giờ, lão hiểu rõ hướng đi từng luồng nguyên khí của Dương Khai.

Sẽ không nhầm đâu, tuyệt đối không!

Nhưng, trong biến hóa ngay sau đó, lão lại ngây người ra, chấn động vô cùng.

Kinh mạch trống không lại tiếp tục đầy ắp.

Cứ như nguyên khí của Dương Khai nhiều vô kể, dùng mãi không hết.

Nhân kiểm kinh hãi, tuy lão đã không còn nhớ được nhiều chuyện, nhưng chí ít thì kiến thức phổ thông vẫn còn. Một người kể cả công lực có cao đến đâu, thì tuyệt đối cũng không thể khôi phục nguyên khí nhanh đến vậy.

Nếu ai cũng như vậy thì chẳng phải thiên hạ này đại loạn rồi sao?

Hắn tu luyện thứ công pháp gì mà lại có được hiệu quả nghịch thiên đến thế?

Giờ khắc này, nhân kiểm không dám xem thường Dương Khai nữa, mà thay vào đó là sợ hãi và kiêng nể.

Có kinh mạch không bao giờ khô kiệt, nguyên khí dùng đến vô tận, vậy thì tên tiểu này về sau trưởng thành sẽ ghê gớm đến thế nào? Hắn có thể phóng ra sát chiêu có uy lực to lớn mà không hề kiêng dè, căn bản chẳng cần lo lắng vấn đề tiêu hao nguyên khí, sức chiến đấu e cũng tương đương với mười người, thậm chí là trăm người, nghìn người!

Bình Luận (0)
Comment