Vũ Luyện Điên Phong

Chương 269 - Độc Đan

Hôm nay trời còn chưa sáng cửa phòng Dương Khai đã bị mở tung, Đồng Khinh Yên vẻ mặt hưng phấn vọt đến trước mặt Dương Khai.

- Biểu

- Biểu cái gì mà biểu?

Dương Khai trừng mắt chặn họng nàng.

Đổng Khinh Yên lè lười, vội vàng đổi giọng, vênh mặt hất hàm sai khiến:

- Dương hộ vệ, đi ra ngoài với bổn tiểu thư một chuyến.

Nàng dù sao cũng là đại tiểu thư Đống gia thiên kim, Đồng gia và Dương gia lại có quan hệ thông gia, nếu như có người nghe được cách xưng hô của nàng với Dương Khai

nhất định sẽ đoán ra thân phận của hắn.

Cho nên hai người thảo luận một phen quyết định để Dương Khai đóng vai hộ vệ của Đổng Khinh Yên.

Công tử tiểu thư đại thế gia khi xuất hành bên ngoài chắc hẳn phải có mấy người tôi tớ, xưng hô như vậy cũng hợp tình hợp lý.

Nhìn sắc trời bên ngoài Dương Khai thản nhiên nói:

- Tiểu thư tự mình đi chơi đi, không đi cùng cô được.

Đổng Khinh Yên không giận mà hì hì cười nhẹ:

- Dương hộ vệ, ngươi không muốn đi đến chỗ đó sao?

sắc mặt Dương Khai chấn động.

- Là hôm nay sao?

Mấy ngày nay Dương Khai luôn hỏi nàng rốt cuộc có biện pháp nào có thể giúp mình tiếp cận đỉnh Đan Thánh, Đổng Khinh Yên vẫn không nói rõ, chi nói thời điểm chưa tới, hôm nay lại nhắc đến tự nhiên làm Dương Khai thấy được một tia sáng.

- Vậy ngươi có muốn cùng bổn tiểu thư đi ra ngoài không đây?

Đổng Khinh Yên dương dương đắc ý nhìn hắn.

Dương Khai vội vã bước xuống giường.

Trong thành trấn ở Dược Vương Cốc, Đống Khinh Yên không ngừng len qua đám

người, linh hoạt như một con cá bơi trong nước, Dương Khai mặc trang phục gọn gàng, hai tay chắp sau lưng nét mặt cẩn trọng theo sát sau lưng nàng không rời một tấc.

Bộ dạng này trông càng giống hộ vệ của Đồng Khinh Yên.

Đến Đông thành, gương mặt nhỏ nhắn của Đống Khinh Yên bỗng trở nên hưng phấn, Dương Khai rõ ràng có thể nghe thấy cả tiếng tim nàng đập trong lồng ngực, nàng thở sâu một hơi rồi lấy tay ôm ngực một lúc lâu mới hồi phục.

Dương Khai ngó nghiêng quan sát xung quanh, nơi đây tập trung rất nhiều người, hơn nửa trong số họ đều thêu trên ngực đóa hoa độc đáo, có một cánh, hai cánh, có cả ba màu vàng, bạc, trắng.

Những người này đều là luyện đan sư.

Đa số là Địa cấp trung hạ phẩm luyện đan sư, cũng có rất nhiều là Phàm cấp. Nơi này ít nhất phải có đến hơn hai trăm người hối hả náo nhiệt.

Đổng Khinh Yên không biết lấy từ đâu ra một cánh hoa bạc gắn lên ngực, bộ ngực nhô lên như muốn cho mọi người trong thiên hạ đều biết rằng nàng là luyện đan sư Phàm cấp trung phấm.

- Cô làm cái trò gì thế?

Dương Khai mơ hồ cảm thấy kỳ kỳ nên nhẹ giọng hỏi.

- Đợi đấy, ngươi có thể vào được không chi trông chờ vào lần này thôi.

Đổng Khinh Yên nhẹ giọng đáp lại, gương mặt nhỏ nghiêm túc.

Dương Khai nhíu mày nhắm hai mắt lại chậm rãi buông ra thần thức nghe ngóng các

luyện đan sư xung quanh nói chuyện.

Không bao lâu, sắc mặt hắn trở nên kì lạ.

Những người này đến từ năm sông bốn biển tụ tập ở đây để bái làm đồ đệ của trướng lão Tiêu Phù Sinh của Vân Ẩn Đỉnh Dược Vương Cốc, học thuật luyện đan.

Dương Khai trợn mắt nhìn Đổng Khinh Yên hỏi:

- Cô tới đây để bái sư hay sao?

Đổng Khinh Yên cười duyên một tiếng:

- Đương nhiên, Tiêu đại sư thu nạp đồ đệ, cơ hội ngàn năm có một, lần này ta trốn khỏi nhà tới đây cũng là vì ngày hôm nay.

Nói xong lại tội nghiệp nhìn Dương Khai:

- Dương hộ vệ, ngươi sẽ không đi mật báo với ca ca của ta chứ?

- Ta chi muốn biết, việc này có quan hệ gì với mục tiêu của ta?

- Vân Ẩn Đinh à, cách nơi đó không xa, nếu như ngươi vào đó Đổng Khinh Yên có ý chỉ.

Dương Khai nghe xong trong lòng hơi máy động. Quả thật nếu có thể tiến vào Vân Ẩn Đỉnh chưa chắc là không có cơ hội tiến vào Đan Thánh Đỉnh, giữa hai đỉnh núi chi cách nhau có hai ngọn núi mà thôi.

- Nhưng ta không hiểu việc luyện đan.

Đổng Khinh Yên cười khẽ:

- Tiêu đại sư thu đồ đệ chắc chắn có điều gì huyền bí, cho dù người không hiểu luyện đan cũng sẽ có cơ hội, chi xem ngươi có tư chất hay không mà thôi.

- Dương hộ vệ à

Đổng Khinh Yên kinh lắc lắc cánh tay Dương Khai.

- Ngươi xem ta vì ngươi làmnhiều việc như vậy ngươi cũng đừng mật báo với ca ca của ta được không. Hơn nữa ta có thể bái làm môn hạ của Tiêu đại sư coi như cũng là làm vẻ vang cho gia tộc, ngay cả sau này khi phụ thân biết được cũng sẽ chi tán dương ta mà thôi, ngươi đừng làm việc gì vô ích nhé.

Dương Khai thản nhiên nói:

- Cô có thể vào được rồi hãy nói.

- Ta chắc chắn là có thể.

Đổng Khinh Yên tràn đầy tự tin.

- Vi ngày này, ta đã chuẩn bị rất nhiều, hử, ngươi hãy đợi mà xem đi, chỉ không biết là ngươi có vào được không thôi.

Dương Khai âm thầm lắc đầu.

Hắn thật sự không ngờ phương pháp mà Đồng Khinh Yên nói tới lại là như vậy, một phương pháp rất tốt nhưng Dương Khai không đủ tự tin, bản thân mình chưa từng học qua luyện đan, làm sao có thể vượt qua được sự khảo nghiệm của Tiêu sư phụ.

Tuy nhiên hiện tại chi đành liều thử một phen, dù sao cũng chẳng mất mát gì.

Theo thời gian trôi qua càng ngày càng có nhiều luyện đan sư tụ tập tới nơi đây, mỗi người đều bừng bừng khí thế giống Đồng Khinh Yên hào hứng mong đợi, thậm chí còn có không ít luyện đan sư còn biểu lộ vẻ mặt thành lđnh.

Có thể thấy những người này rất sùng bái Tiêu Phù Sinh.

Dương Khai nghiêng tai lắng nghe những người này nói chuyện, cũng hiểu được không ít chuyện.

Tiêu Phù Sinh có thể xếp hạng là một trong thập đại trướng lão lâu đời nhất ở Dược Vương Cốc. Luyện đan thuật của ông so với cốc chủ Dược Vương Cốc thậm chí còn mạnh hơn một bậc, chính là một trong số hiếm hoi những Huyền cấp thượng phẩm Luyện Đan

Sư.

Phía trên Huyền cấp chính là Linh cấp, đây là cấp độ chưa ai đạt tới được.

Tiêu Phù Sinh này cả đời say mê luyện đan, mặc dù chiếm cứ được một đỉnh Dược Vương Cốc nhưng lại chưa bao giờ khai sơn thu đồ đệ, cũng không lấy vợ sinh con, đem cả cuộc đời hiến tặng cho luyện đan thuật.

Ở trong giới luyện đan, uy phong của Tiêu Phù Sinh không có ai sánh kịp.

Mấy tháng trước, Dược Vương Cốc truyền ra tin tức Tiêu Phù Sinh muốn thu nhận đồ đệ, thiên hạ chấn động, vô số luyện đan sư đều đố xô tới mong bái Tiêu đại sư môn hạ, thừa hưởng y bát của ông.

Trung Đô Bát Đại Gia và các thế lực lớn hàng đầu đều muốn đưa luyện đan sư của mình vào nhưng đều bị đại sư cự tuyệt.

Cho đến hôm nay, trong Dược Vương Cốc có một cuộc khảo nghiệm do Tiêu Đại Sư lập ra, người nào qua được cuộc khảo nghiệm này có thể bái nhập Vân Ẩn Đỉnh.

Tiêu đại sư thu đồ đệ không cầu kỳ, bất luận là người đến từ đâu, đến từ thế lực nào, chi cần có tư chất là có thể được theo ông học luyện đan.

Chi có một điều kiện là tuổi tác không quá hai mươi lăm.

Cho nên tất cả những luyện đan sư ở đây đều là người trẻ tuổi, có người thậm chí có người vì bái nhập Vân Ẩn Đình mà còn không tham gia đại hội luyện đan.

Thời gian chậm rãi trôi đi.

Dương Khai đứng sau Đổng Khinh Yên để tâm âm thầm quan sát động tĩnh xung quanh.

Mặt trời lên cao, sau tiếng người xôn xao truyền đến, đệ tử Dược Vương Cốc rốt cục cũng hiện thân.

Những đệ tử Dược Vương Cốc này không phải là đệ tử của Tiêu Đại Sư mà là đệ tử của những người khác được ủy thác tới đây để giám sát cuộc khảo nghiệm hôm nay.

Ở phía trước cách đó không xa là một tòa cao đài được đắp lên. Cao đài rộng đến vài chục trượng, tất cả những luyện đan sư đến tham gia khảo nghiệm đều vây tụ bốn phía xung quanh tòa đài này.

Bốn đệ từ Dược Vương Cốc bước lên cao đài, một người nam tử trung niên cầm đầu chỗ ngực thêu ba cánh hoa màu vàng, thần sắc lạnh lùng bất nộ tự uy, trên tay cầm bình thuốc lớn, long hành hổ bộ.

Một tiếng kinh hô truyền đến.

- Là Tần Trạch của Dược Vương Cốc, năm nay tuy mới ba lăm tuổi nhưng đã là luyện đan sư Thiên cấp thượng phẩm.

- Đây cũng là một thế hệ kỳ tài của Dược Vương Cốc, nghe nói hắn chính là người kế tiếp nhiệm kỳ của cốc chủ Dược Vương Cốc.

- Suỵt, chớ lên tiếng

Tần Trạch bước lên cao đài, trên tay hắn cầm một bình thuốc thật lớn đặt trên bàn. ba đệ tử Dược Vương Cốc phía sau hắn cũng dừng bước.

Nhìn quanhmột vòng đám người, Tần Trạch ôm quyền nói:

- Chư vị, Tiêu Sư thúc của ta hôm nay lập cuộc khảo nghiệm quảng thu môn đồ, Tần mỗ bất tài đảm đương giám sát.

Địa vị đặc thù của luyện đan sư khiến đám người này ánh mắt đều cao vời vợi. Hơn nữa ngày thường làm bạn với đan dược lò đỉnh khiến cho bọn họ rất nhiều người đều không hiểu nhân tinh thế sự, cũng ít khi đi hàn huyên với những người khác.

Tần Trạch là thiên tài trong giới luyện đan sư, sự cao ngạo và lãnh đạm càng biểu hiện rõ ra ngoài.

Đơn giản nói vài câu liền sa sầm nét mặt mở bình thuốc lớn, lập tức một mùi thuốc kì dị ập ra, mọi người hít phải đều bị chấn động.

- Khảo nghiệm này rất đơn giản, trong này có chút đan dược, chính là do Tiêu sư thúc tự chế luyện, những người muốn nhập Vân Ẩn Đỉnh tự đi lên lấy viên thuốc uống vào rồi tự luyện hóa dược hiệu, nếu như không xảy ra chuyện gì có nghĩa là đã thông qua khảo nghiệm, các vị bên dưới xin mời tùy ý.

Dứt lời Tần Trạch liền vọt qua một bên, ba đệ tử trẻ tuồi kia tiến lên một bước ngạo nghễ quan sát mọi người, thần sắc lạnh lùng.

Vài trăm người kinh ngạc đứng dưới đài không ai dám đi tiên phong.

Trần Thạch nói sơ lược nhưng những người ở đó ai cũng biết, Tiêu đại sư khảo nghiệm chắc chắn là rất có trò, lúc này mọi người cũng có ý muốn đề cho người khác đi thừ trước, chứ ai dám chủ động đứng ra làm đá dò đường?

Những người của Dược Vương Cốc cũng không vội, chỉ đứng trên cao đài yên lặng chờ đợi.

Một lúc lâu sau mới có người mở miệng hỏi một tiếng:

- Xin hỏi đây là đan dược gì?

Một đệ tử trong Dược Vương Cốc cười lạnh:

- Độc đan.

Mọi người ồ lên.

Tuy biết khảo nghiệm của Tiêu Đại Sư không dễ dàng thông qua nhưng phương thức khảo nghiệm này vẫn là nằm ngoài dự kiến của mọi người. Vừa lên đã cho người dùng độc đan thì người nào chịu được? Tính mạng chi có một, nếu chẳng may không qua khảo nghiệm chết ở đây thì cũng chẳng có lợi gì.

Tần Trạch thản nhiên:

- Tuy là độc đan nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng. Chẳng qua nếu như tư chất không đủ để vượt qua được thì ít nhất là suy yếu dăm ba tháng.

Nghe nói không nguy hiểm đến tính mạng, không ít người tâm tư lay động. Tiêu đại sư dù thế nào cũng là danh túc đại sư, đương nhiên sẽ không làm hại đến tính mạng người khác.

Bình độc đan lớn để ở đây chỉ sợ cũng làm cho những kẻ đục nước béo cò biết khó mà thối lui thôi.

Nhưng những người đến đây người nào chẳng rất tự tin vào bản thân mình. Suy nghĩ một hồi liền có người nhảy lên cao đài:

- Ta thử xem.

- Ta cũng thử.

Có người dẫn đầu lập tức không ít người hô ứng.

Chốc lát đã có mười mấy người xông lên.

- Mời.

Đệ tử Dược Vương Cốc đưa tay ra hiệu.

Những người đó đều tự tiến lên, lấy từ trong bình một viên đan dược bỏ vào miệng.

- Mời chư vị luyện hóa dược hiệu.

Mười mấy người uống đan dược xong khẩn trương khoanh chân ngồi xuống vận chuyển công pháp.

Phía dưới đài mấy trăm người đều trợn mắt quan sát cẩn thận không bỏ qua bất kì một chi tiết nào.

Bình Luận (0)
Comment