Vũ Miên - Du Võng

Chương 18

Lời đe dọa của Thường Hỉ khiến tôi không thể không nhượng bộ, vì tôi biết nếu chị ấy thực sự nói với mẹ tôi, mẹ tôi dù không đến mức đuổi tôi đi nhưng chắc chắn sẽ mắng nhiếc tôi một trận.

Bình thường, Thường Hỉ ở nhà giả vờ ngoan hiền, ngoan ngoãn, được lòng các trưởng bối. Mẹ tôi không có ý kiến gì, cả đời sống dưới sự bảo vệ của dì cả như một tiểu thư vô lo vô nghĩ. Cho đến khi gặp bố tôi, lần đầu tiên không màng đến sự phản đối của dì cả mà lựa chọn theo đuổi tình yêu, kết quả là thất bại thảm hại. Sau đó, mẹ tôi càng tôn sùng ý kiến của dì cả - đương nhiên, Thường Hỉ là con gái của dì cả, lời nói của bà chị này cũng được tin tưởng hơn vài phần.

Nếu Thường Hỉ nói với mẹ tôi rằng tôi lừa dối tình cảm của chị ta, với tính cách của mẹ tôi, chắc chắn bà sẽ tin tưởng không nghi ngờ gì cả, và cuối cùng người đau khổ vẫn là tôi.

Vì vậy, tôi vẫn đúng hẹn đến địa điểm đã hẹn, mười lăm phút sau thời gian quy định, Thường Hỉ mới thong thả đến muộn và ngồi xuống đối diện tôi, cười đùa nói: "Em gái, uống một chén nào?"

Tôi lạnh mặt: "Đừng gọi tôi là em gái."

"À." Thường Hỉ không hề bị sự lạnh nhạt của tôi làm cho nao núng, rót đầy hai ly rượu cho chúng tôi, "Thường Nhạc, em hãy uống cùng chị một chén."

Chẳng có gì bí mật, tôi nhìn chị ấy đầy cảnh giác: "Chị muốn làm gì?"

Thường Hỉ nói: "Em không cần phải căng thẳng như vậy, chị chỉ muốn cùng em ăn tối, uống chút rượu và tâm sự thôi."

Nói cái gì tâm sự chứ.

Tôi thẳng thắn đáp lại, cầm lấy tách trà trước mặt: "Chị còn có thể có tâm sự?"

"Ai, em có thể không tin." Thường Hỉ thở dài, "Chị cũng từng là một thiếu nữ thanh xuân đầy nhiệt huyết, đêm khuya mộng hồi, thỉnh thoảng cũng suy nghĩ về cuộc đời mình."

Lông mày tôi nhướng lên: "Nói trọng điểm."

Thường Hỉ nói: "Mấy ngày trước chị đã yêu đương."

Tôi phì một tiếng, phun ra một nửa ly nước đang uống.

"Chuyện khi nào?"

"Tuần trước, khi em đang bận rộn quay phim chụp ảnh."

Tôi lau nước, hỏi: "Vậy mà chị cũng không nói cho em biết à? Ai vậy? Hôm nay sao không dẫn theo ra mắt?"

"Không cần thiết." Thường Hỉ ực ực uống cạn chén rượu, "Chúng ta đã chia tay."

Cú phun nước miếng thứ hai của tôi cũng vô tình văng ra ngoài.

"Thường Nhạc!" Thường Hỉ trách móc nói, "Em làm gì mà kinh ngạc như vậy?"

"Em kinh ngạc?" Tôi còn kích động hơn Thường Hỉ, "Chuyện lớn như vậy, sao chị có thể kết thúc một cách lơ lửng như vậy?"

"Em không có lơ lửng." Thường Hỉ nói đến đây, lại giơ tay uống một hớp bia lớn, "Chị còn chưa kịp nói cho em biết, đã chia tay rồi."

Nói xong, cô ấy cũng uống cạn ly thứ hai, đặt ly nặng nề xuống bàn, phát ra tiếng vang nặng nề.

"Tức chết lão nương!"

Thường Hỉ có thể tỏ ra như vậy, thật ra lại mới mẻ. Theo hiểu biết của tôi về chị ấy, trong mối quan hệ tình cảm, người này luôn là người bị níu giữ, yêu lúc nồng nàn mãnh liệt, chia tay lại có thể nhanh chóng dứt khoát và sẵn sàng đón nhận mối tình mới, có một phong cách phất tay áo đi, ẩn sâu trong lòng là khí chất giang hồ lãng tử.

"Ai a, dám đối xử với chị như vậy." Tôi cười nói, "Không phải là anh chàng cơ bắp mà lần trước chị tán dóc ở ký túc xá của em à?"

"Hắn ta không còn quan trọng nữa." Thường Hỉ liếc nhìn tôi, "Chị không ngu ngốc đến mức vì loại đàn ông này mà tức giận."

Tôi giả vờ hừ hừ, "Vậy là chị bị anh ta đá?"

"Chị không bị đá! Là chị đá anh ta!" Thường Hỉ đập tay xuống bàn, cả người như con mèo gục đầu, bỗng nhiên trở nên táo bạo, "Chị tức chính là tức tên tiện nhân Hạ Như Tư! Cô ta vô liêm sỉ! Đồ lưu manh!"

Càng nhiều nhân vật xuất hiện, tôi càng nghe càng không hiểu: "Hạ Như Tư là ai?"Thường Hỉ vẫn giận dữ: "Một con tên kì quái luôn cố gắng chống đối chị!"

Bỗng nhiên, tôi nhớ ra mình đã từng nghe qua cái tên này ở đâu đó. Nhanh trí, tôi lấy điện thoại ra, mở ứng dụng công chúng của hội sinh viên trường và bắt đầu tìm kiếm. Không mất nhiều thời gian, tôi đã tìm thấy cái tên mà Thường Hỉ vừa nhắc đến.

Nhân vật chính trong chuyên mục Phong thái học sinh kỳ mới nhất - Bí thư chi đoàn Ủy ban Hội sinh viên Khoa Luật, Hạ Như Tư.

Con ngươi tôi mở to, click mở bài viết đó và vung vẩy trước mặt Thường Hỉ: "Người chị nói nói chính là Hạ Như Tư này ư? Cô ta là bí thư chi đoàn của các người."

Nói xong, tôi tiếp tục đọc nhanh như gió, ôi chao, lại là người đứng đầu bảng điểm, lại là học bổng chính phủ, xuất sắc vô cùng, lại còn cẩn thận chọn địa điểm chụp ảnh, nhìn trái ngó phải, cũng là một người đẹp không tì vết. Tôi suy nghĩ một chút, hỏi Thường Hỉ: "Chị thực sự không phải vì ghen tị với cô ta mà ghét bỏ cô ta sao?"

"Cái rắm." Thường Hỉ khinh miệt hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, "Chị ghen tị với cô ta? Thường Nhạc, em nói xem, chị là ai?"

"Chị là chủ tịch hội sinh viên."

"Còn có gì nữa?"

"Là hoa khôi trường."

"Quá tầm thường, em lại nói!"

Tôi che mặt, bất đắc dĩ nói ra câu trả lời mà cô ta muốn nghe nhất: "Chị là tiểu thư tập đoàn Thường thị."

"Đúng vậy." Thường Hỉ lại nhấn mạnh một lần nữa, "Chị mày là tiểu thư tập đoàn Thường thị, chị có gì không tốt bằng cô ta?"

"Vậy người ta ghen tị với chị đi?"

Không ngờ câu trả lời tùy tiện của tôi lại châm ngòi cho Thường Hỉ nói hết uất ức, chị ấy vẫy tay gọi người phục vụ mang lên một chai rượu vang trắng, bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Em nói đúng, cô ta ghen tị với chị."

"Đây là người bạn trai thứ ba của chị mà cô ta cướp đi! Em nói cô ta có phải là đồ vô liêm sỉ không, mỗi lần chị đây vừa mới yêu đương ai đó được một thời gian ngắn, cô ta lại chạy đến quấy rối, lần này thật quá đáng, chúng ta đã công khai hẹn hò, cô ta còn dám làm thế!"

"Thường Nhạc, mày có biết hay không, tỷ tỷ đây là một người cao ngạo như thế nào, bây giờ vì đề phòng cô ta, yêu đương cũng giống như ăn trộm vậy!"

Nghe những lời của Thường Hỉ, tôi càng cảm thấy kỳ quái: "Không thể nào, sao em lại cảm thấy chị ấy không giống như loại người này?"

"Lúc đầu chị cũng không nghĩ vậy! Bọn chị học chung một ngành, quan hệ khá tốt, ai ngờ năm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, cô ta lại bắt đầu ganh đua với chị."

Tôi hỏi: "Vậy bây giờ chị ấy có còn quan hệ tốt với bạn trai cũ của chị không?"

Thường Hỉ tỏ ra không kiên nhẫn: "Làm sao chị biết được, dù sao mỗi lần cô ta quen với những người đàn ông đó cũng không lâu dài. Nói thật, chị đây không biết mình đã làm gì để chọc giận cô ta mà khiến cô ta trả thù?"

Nghe đến đây, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Tôi lại hỏi: "Vậy cuối cùng cô ta cũng không ở bên nhau lâu dài với những người đàn ông đó ư?"

Thường Hỉ suy nghĩ một hồi: "Hình như vậy, sau một thời gian ngắn có tin đồn rằng họ đã chia tay."

"Vậy trước đây Hạ Như Tư có từng hẹn hò với ai không?"

"Cũng không có, tuy rằng cô ta khá nổi tiếng nhưng những người tỏ tình với cô ta đều bị từ chối."

"Trước đây quan hệ giữa hai chị thực sự tốt đẹp?"

Thường Hỉ do dự: "Cũng không hẳn là tốt đẹp. Chỉ là hay đi chơi cùng nhau vào những dịp tổ chức liên hoan."

Ngửi thấy mùi hương cam quýt ngày càng nồng nàn trong không khí, tôi cảm thấy da đầu mình bắt đầu tê rần. (mùi gei í)

"Vậy khi nào cô ta bắt đầu trở nên kỳ quái?"

"À..." Thường Hỉ cố nhớ lại, "Hình như là vào kỳ học mới năm ngoái. Sau đó uống quá nhiều rượu, và sáng hôm sau bọn chị tỉnh dậy trên cùng một chiếc giường. Từ đó trở đi, chị cảm thấy cô ta như một người khác."

Ôi trời!

Hóa ra mọi chuyện đã rõ ràng.

Tôi vô cùng tức giận vì Hạ Như Tư: "Thường Hỉ, chị là tra nữ!"

Thường Hỉ phản bác: "Em mới là tra nữ!"

"Hai người từ trên một chiếc giường tỉnh dậy, sao chị không nghĩ xem mình có làm gì với người ta hay không?"

"Em bị bệnh à?" Thường Hỉ thay đổi sắc mặt, vội vàng che miệng tôi lại, "Chị là một cô gái thẳng thắn như thép, sao có thể làm gì với cô ta?"

Tôi vất vả gỡ tay chị ấy ra, thở hổn hển: "Phải không?"

"Không thì sao?"

"Có thể chị đã làm gì đó."

Thường Hỉ tái nhợt mặt: "Dù có làm gì cũng sẽ không tìm đến cô ta."

Dưới ánh mắt đầy ẩn ý của tôi, cuộc thảo luận về Hạ Như Tư bị Thường Hỉ gượng gạo chuyển sang chuyện rượu bia. Người nói vô tình, kẻ nghe có ý, không biết có phải là ảo giác hay không, từ khi tôi đưa ra suy đoán táo bạo này về Thường Hỉ, sắc mặt chị ấy trở nên hoảng loạn hơn rất nhiều, luống cuống thu dọn đồ đạc để cùng tôi uống rượu.

Sau ba vòng rượu, cả tôi và Thường Hỉ đều hơi say. Khi tôi tưởng rằng có thể nhân cơ hội này để tán dóc về Thường Hỉ, thì người đối diện đã tung ra đòn phủ đầu: "Gần đây quan hệ của em và Tống Dữ Miên tốt nhỉ?"

Tôi ngẩn người, nghĩ đến lời mời của Tống Dữ Miên vào buổi trưa, mặt đỏ hồng theo bản năng, đáp: "Cũng ổn, gần đây chúng em cùng nhau quay phim ngoại khóa nên có giao lưu nhiều hơn."

"Ừ." Thường Hỉ nói, "Em ấy rất xinh đẹp, được rất nhiều nam sinh thích."

"Chị biết sao?"

Thường Hỉ đắc ý: "Vì rất nhiều người đến tìm chị xin WeChat của Miên Miên."

Lòng tôi bỗng chùng xuống.

Thường Hỉ lại nói: "Tuy nhiên chị chưa cho ai cả, chị cảm thấy những người đó không đáng tin cậy."

Tuyệt vời, chị gái!

Tâm trạng của tôi lập tức lại phấn chấn: "Nói đi, hôm nay Tống Dữ Miên còn..."

Không đợi tôi nói xong, phía sau bàn vang lên tiếng cười to sau khi uống rượu của các nam sinh. Lúc đầu tôi không có hứng thú chú ý đến những người xung quanh, nhưng khi nghe một cái tên quen thuộc lọt vào tai, tôi không thể không nghiêng tai lắng nghe.

"Kim Trạch thằng này đúng là đồ tồi, một tháng rồi mà vẫn chưa tán được Tống Dữ Miên, thua tao một nghìn tệ. Chả còn cách nào khác, đành phải mượn rượu giải sầu."

Nghe đến đây, tôi bỗng mơ hồ nhớ ra gì đó. Hình như ngày hội đồng hương trước đây, cậu nam sinh muốn xin WeChat của Tống Dữ Miên trước mặt tôi chính là Kim Trạch này.

Cậu ta cũng là sinh viên trường chúng tôi, nghe nói đang say xỉn, bị bạn bè chế giễu sau khi Kim Trạch bị từ chối. Bực tức, cậu ta bắt đầu cãi lại: "Chẳng có gì khó cả, đổi sang con gái khác tao đã sớm tán được rồi. Tống Dữ Miên thôi mà, khó ưa, không thích phản ứng, thanh cao vớ vẩn."

Tiếng cười rộ lên sau đó, thấy không ai tin tưởng, Kim Trạch nương men say bắt đầu nói bừa bãi: "Tao nói thật đấy, bọn tao đều là dân cùng quê, còn không biết nó sao? Bề ngoài thì giả vờ ngoan hiền, bọn tao chỗ đó ai cũng biết, thầm lén lút nó còn chẳng phải người..."

Lời nói còn chưa dứt đã bị tiếng hét thảm cắt ngang. Bừng tỉnh, tôi mới nhận ra rằng lúc nào không hay tôi đã lao đến trước mặt Kim Trạch, nắm tay đấm mạnh vào mặt hắn ta. Kim Trạch che mũi, trừng mắt nhìn tôi, giơ tay lên, một mảng đỏ tươi hiện ra.

"Mày là ai? Bị bệnh à?"

Tức giận dâng trào, tôi không màng đến việc Kim Trạch cao hơn tôi nửa cái đầu, tiến lên túm cổ áo hắn ta: "Mày vừa nói gì đó?"

Kim Trạch cười lạnh: "Tao nói gì, liên quan gì đến mày?"

"Thường Nhạc!"

Thường Hỉ vội vã gọi tên tôi từ phía sau. Tôi biết, cú đấm bất ngờ vừa rồi của tôi chắc chắn sẽ gây ra rắc rối. Nhưng khi nghe hắn ta nói về Tống Dữ Miên, dù Tống Dữ Miên hoàn toàn không biết chuyện này, tôi vẫn cảm thấy vô cùng tức giận, nhất là khi đã uống rượu, lý trí không còn kiểm soát được, tôi đấm thẳng vào mặt hắn ta.

Nói không hối hận là giả dối, nhưng giờ đây nước đã đổ khó vớt, cứng đầu cũng không giải quyết được vấn đề.

Tôi nghĩ, tốt nhất là hắn ta nên thức thời xin lỗi tôi, sau đó vĩnh viễn tránh xa Tống Dữ Miên. Nếu không, tôi, Thường Nhạc, con gái thứ hai của tập đoàn Thường thị, sẽ không tha cho hắn ta.

Nhưng Kim Trạch không cho tôi cơ hội. Khi tôi há miệng thở dốc, định nói gì đó để cho hắn ta một cơ hội sửa sai, tôi bỗng cảm thấy luồng khí trước mặt đột ngột chuyển động mạnh, như có thứ gì đó mang theo gió...

Ngay sau đó, tôi cảm nhận được một cú đấm mạnh mẽ giáng xuống mặt mình. Lực đạo vô cùng mạnh mẽ và bất ngờ khiến tôi choáng váng, hai mắt tối sầm lại. Phía trước, tôi nghe thấy tiếng la hét xé lòng của chị gái tôi, Thường Hỉ - tiểu thư nhà tập đoàn Thường thị:

"Nó là em gái tôi! Các người dám động đến nó!"

Sau đó, tôi mất ý thức.

Mẹ nó.

Thường Nhạc.

Cuối cùng, sau một mảng tối tăm và hỗn loạn, tôi nhận ra một sự thật tàn khốc mà tôi luôn muốn trốn tránh:

Tôi thực sự là một tên ngốc.

Bình Luận (0)
Comment