Vũ Miên - Du Võng

Chương 26

Sau lần gặp thoáng qua hôm đó, những ngày tiếp theo, tôi không còn tình cờ gặp lại Tống Dữ Miên.

Thực lòng mà nói, tôi cũng chẳng rảnh rỗi đến mức phải đi tìm hiểu hay nghiên cứu chuyện của người khác. Làm như vậy không chỉ kỳ cục mà còn rất thiếu tôn trọng người ta.

Nhưng hình ảnh nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt của Tống Dữ Miên hôm ấy khiến ttôi nhận ra rằng mình thực sự chẳng biết gì về cậu ấy cả. Trong ký ức của tôi, Tống Dữ Miên luôn là một cô gái hoàn mỹ, không mấy biểu lộ cảm xúc, làm người khác khó đến gần, một sự hoàn hảo đến mức cô độc dường như là điều hiển nhiên.

Điều này khiến ta tự hỏi liệu những cảm xúc mãnh liệt mà tôi đã từng có khi thổ lộ tình cảm với nàng hồi trung học thực sự xuất phát từ đâu. Khi tôi nhìn lại sự mơ mộng ấy, Thường Hỉ thường chỉ cười mà xem nhẹ. Lần hiếm hoi nghiêm túc, chị ấy nói: "Thường Nhạc, thích thì không cần lý do. Nếu mọi việc đều cần lý do và bài bản thì tình cảm còn đâu? Người ta cứ đến chỗ hẹn hò coi mắt cho nhanh gọn."

"Chị không hiểu đâu." Đối với Thường Hỉ, một người luôn sống theo trải nghiệm thực tế, tôi thật sự khó mà theo kịp suy nghĩ của chị ấy về tình yêu. Che mắt lại để tránh phải đối diện với ánh nhìn sắc bén của Thường Hỉ, tôi thở dài: "Em chỉ cảm thấy, khi em thích Tống Dữ Miên, có lẽ em đã quá ích kỷ."

Nghĩ lại thời trung học, thứ tình cảm không ồn ào nhưng rất sâu đậm ấy, bây giờ lại có vẻ như một vở kịch mà chính tôi là người tự biên tự diễn. Từ đầu đến cuối, dường như mọi thứ chỉ là một lời thông báo, ngoài ra chẳng có gì thực sự liên quan đến Tống Dữ Miên.

Tôi chỉ biết rằng tôi thích nàng, vui khi đến gần nàng, buồn khi xa cách. Nhưng tôi chưa từng tự hỏi: Người kia vui vì điều gì? Buồn vì điều gì? Có cần ai đó đến gần không? Mọi suy nghĩ của tôi chỉ xoay quanh chính mình, ích kỷ mà chẳng mảy may nghĩ đến cảm xúc của cậu ấy.

Tôi nhớ lại khi ấy, sau khi bị từ chối, tôi đã cố gắng che đậy sự xấu hổ bằng cách tự an ủi mình rằng: "Không sao, chúng ta có thể làm bạn."

Chính tôi đã nói ra lời đó, và cũng chính tôi đã trốn chạy suốt bao năm. Thật sự, nói làm bạn còn chẳng đúng, ngay cả đồng học đúng nghĩa cũng không phải.

Nhớ lại câu hỏi mà Tống Dữ Miên đã hỏi tôi vào buổi tối hôm ấy: "Thường Nhạc, cậu lúc nào cũng nói mà không giữ lời sao?" Khi đó, câu hỏi ấy còn chưa khiến tôi hiểu, nhưng bây giờ, qua cả một mùa trôi qua, câu nói đó mới đánh trúng vào tim tôi như một đòn phá vỡ mọi rào chắn.

Tôi nhớ đến dáng người gầy gò của nàng thời trung học, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng nàng cũng có thể cảm thấy cô đơn.

Hiểu ra điều này, tôi càng thấy áy náy với Tống Dữ Miên. Nếu có một lời xin lỗi cần nói, thì đó chính là tôi, người đã để lại những vết thương sâu nhất trong thời thanh xuân. Nhưng bao nhiêu năm đã trôi qua, dù chúng tôi có cơ hội giao tiếp trở lại vì những sự tình cờ, thì giờ đây tôi và cậu ấy đã chỉ như những người bạn tình cờ gặp lại nơi đất khách quê người. Chuyên tâm xin lỗi vào lúc này chỉ khiến mọi thứ trở nên gượng gạo và khó chịu.

Sau cùng, tôi tự nhủ rằng, có lẽ tất cả sự tiếc nuối và tự trách của tôi chỉ là do bản thân không thể buông bỏ chính mình.

Những người sắp đi Anh trao đổi đã phải xuất phát trước khi khai giảng. Đến ngày Thường Hỉ đi, dù Tết Nguyên Tiêu cũng chẳng kịp ở nhà, chị ấy đã bắt đầu thu dọn hành lý từ ngày mùng mười một tháng Giêng.

Đây không phải lần đầu Thường Hỉ xuất ngoại, nên gia đình nàng cũng chẳng xem đó là chuyện lớn, và bản thân Thường Hỉ cũng chẳng quá coi trọng. Chỉ với hai chiếc vali hành lý, chị ấy đã coi như hoàn thành mọi công việc.

Hôm đó, sân bay quốc tế H thành, nơi chúng tôi thường đến tiễn biệt, cũng là nơi tập trung của đoàn xuất ngoại. Tôi, như thường lệ, ngủ đến tận trưa, bỏ lỡ luôn cơ hội tiễn Thường Hỉ tại ga tàu. Đến khi tỉnh dậy, chị ấy đã tới sân bay rồi. Tôi nghĩ rằng chắc chị ấy rảnh rỗi lắm, vì dù chỉ sau một tin nhắn an ủi có lệ, bà chị này vẫn có thời gian gọi video cho tôi.

Tôi chẳng mấy bận tâm, chỉ lạnh nhạt từ chối cuộc gọi video đó. Chưa đầy mười giây sau, điện thoại lại reo lên.

Lúc ấy, tôi đang ở trong nhà tắm, đánh răng và mắt còn chưa mở hẳn. Bị quấy rầy đến phát bực, tôi bắt máy và gay gắt hỏi: "Thường Hỉ, chị muốn gì?"

Trái ngược với hình ảnh tôi lười biếng trong bộ đồ ngủ, miệng đầy bọt kem đánh răng, Thường Hỉ xuất hiện trong màn hình với lớp trang điểm tỉ mỉ và tinh tế. Tôi không thể hiểu nổi vì sao chị ấy lại phải trang điểm kỹ đến vậy cho một chuyến bay quốc tế. Nhưng Thường Hỉ từ nhỏ đã là người không đi theo con đường thông thường, nên những nỗ lực này với nàng dường như là thú vui tự tìm lấy.

Chẳng cần bận tâm đến sự khó chịu trong giọng nói của tôi, Thường Hỉ, như một quý bà lịch lãm, mỉm cười điềm nhiên và nói:

"Thân yêu à, sao giờ này mới dậy? Tỷ tỷ đã ngồi ở đây chờ lâu rồi, đoán xem, tỷ tỷ ngồi cạnh ai nào?"

"Không đoán."

Tôi dứt khoát từ chối.

"Ai nha, đừng làm mất vui như vậy chứ, đoán thử đi, sẽ có bất ngờ cho mà xem."

Tôi liếc màn hình qua loa, lạnh nhạt thốt lên ba chữ: "Hạ Như Tư."

"Đồ nói xàm!" Câu trả lời đó đúng là trúng tim đen của Thường Hỉ, người vừa mới dịu dàng nhỏ nhẹ lập tức hóa thành con mèo xù lông. "Thường Nhạc, mày cố tình chọc giận chị đây, đúng không?"

Tôi nhíu mày: "Ngươi có thể nói nhỏ chút được không? Phản ứng lớn thế, người khác nghe thấy lại buồn lòng."

"Cậu ấy không nghe thấy đâu," Thường Hỉ hạ giọng thì thào, "Cậu ấy đi mua cà phê rồi."

Tôi nhếch miệng hỏi: "Mua cho chị à?"

Thường Hỉ đầy vẻ đắc ý: "Ừ hứ."

Tôi thở dài ngao ngán: "Chị đúng là tra nữ."

"Bà đây không phải!" Thường Hỉ lại xù lông lên, giải thích: "Là cậu ta vội vã tới mà quên mang theo kính. Chị đây thấy cậu ấy cũng chẳng dễ dàng gì, số độ kính của bọn chị cũng gần giống nhau, nên đưa luôn cặp kính dự phòng của chị cho cậu ấy. Hạ Như Tư nói sẽ mời cà phê để cảm ơn đó."

"Chị còn biết nghĩ cho người khác sao?"

"Ai," Thường Hỉ làm bộ làm tịch thở dài, "Dù gì chúng ta cũng làm việc chung bao lâu rồi. Dù người đó thường đối xử với chị không tốt, nhưng chị không thể cư xử tệ với người ta. Biết đâu lần này chị giúp cậu ấy, biết đâu người ta cảm động trước lòng tốt của chị, từ giờ sẽ không làm khó chị nữa."

"Nữ nhân a, chị vẫn là mềm lòng." Qua màn hình, tôi như có thể ngửi thấy mùi cam quýt thoang thoảng, chân thành chúc phúc: "Hy vọng các người có tình nhân—"

"Ngừng ngay! Đừng nói mấy lời nguy hiểm đó!" Thường Hỉ vội vàng giơ tay làm dấu dừng lại, rồi nhanh chóng lấy lại quyền chủ động trong cuộc trò chuyện: "Trở lại chuyện chính, đoán thử xem người ngồi cạnh chị là ai."

"Thường Hỉ, cậu lấy cà phê hay trà đào?"

Không để trò chơi nhàm chán ấy tiếp tục, trên màn hình bất ngờ xuất hiện một đôi tay cầm hai ly giấy, và ngay sau đó, chủ nhân của đôi tay cũng chen vào khung hình.

Là người mà tôi từng thấy ở buổi gặp gỡ công chúng, gương mặt ấy thật sự xứng với tên gọi — Hạ Như Tư, mỹ nữ đầy khí chất.

Thường Hỉ lập tức tỏ ra khó chịu, mặt mày trở nên nhăn nhó, cô vội cầm lấy ly trà rồi giả vờ đẩy người kia ra: "Tôi đang gọi video với em họ, cậu chen vào làm gì?"

"Chẳng phải cậu vừa bảo em ấy đoán xem ai đang ngồi cạnh cậu sao?" Hạ Như Tư chẳng mấy để tâm, chỉ nhẹ nhàng vén mái tóc trước trán, rồi nở một nụ cười lịch sự với tôi: "Xin chào Thường Nhạc, lần đầu gặp mặt, chị là Hạ Như Tư, bạn của Thường Hỉ."

"Cậu bị bệnh à! Đừng có lôi kéo làm quen với em của tôi, ai là bạn cậu chứ—" Thường Hỉ vừa nói, vừa cáu kỉnh.

Lúc này, tôi đã rửa mặt xong, từ nhà vệ sinh di chuyển ra ban công, để đón những tia nắng dịu nhẹ của buổi chiều. Thấy thái độ bất mãn của Thường Hỉ, tôi nở một nụ cười thân thiện và nói với giọng ngọt ngào: "Chào Hạ tỷ tỷ, nửa năm tới nhờ chị chiếu cố Thường Hỉ."

Dưới ánh nhìn pha trộn giữa sắc đỏ và xanh của Thường Hỉ, tôi và Hạ Như Tư vui vẻ hỏi thăm nhau như tỷ muội lâu ngày gặp lại. Trong khi đó, Thường Hỉ không ngừng cố chen vào để cắt ngang cuộc trò chuyện, nhưng cuối cùng chị ấy chỉ trở thành nền âm nhạc bị ngó lơ. Khi không thể chịu đựng được nữa, Thường Hỉ đập tay đoạt lại điện thoại, đưa khuôn mặt tức tối vào màn hình: "Thường Nhạc, em đây là khủyu tay hướng ra ngoài sao?"

Tôi chớp mắt vô tội: "Chẳng phải chị nói các người là bạn bè sao?"

Lời giải thích của Hạ Như Tư lại vang lên: "Chúng ta đúng là bạn bè mà."

"Im ngay! Bà đây đang ngồi cạnh Tống Dữ Miên đây! Nhìn thái độ của em xem, có phải rất có lỗi với bà đây không?"

Trời ơi.

Tim tôi lỡ một nhịp, nghĩ đến bộ dạng lôi thôi lúc nãy, cùng với thái độ thờ ơ và những câu nói đầy vẻ kiêu căng, tôi chợt nhận ra tất cả những điều ấy chắc chắn đã lọt vào mắt Tống Dữ Miên. Tôi —

Làm sao mà sống nổi đây!

Mất mặt hoàn toàn, tôi chỉ muốn cúp máy ngay lập tức: "Sao chị không nói sớm?"

"Chị tưởng mày đoán được chứ."

Không đợi tôi phản ứng thêm, Thường Hỉ lập tức chuyển màn hình sang phía Tống Dữ Miên. Cả hai chúng tôi không hề phòng bị mà bị đưa vào tình thế đối mặt nhau qua ống kính. Cả hai đều ngây người.

Cuối cùng, Tống Dữ Miên là người đầu tiên phản ứng, cậu ấy nói: "Đã lâu không gặp."

Nghĩ đến chuỗi hành động ngốc nghếch vừa rồi, tôi chỉ muốn độn thổ. Nhưng theo bản năng, tôi vẫn cố gắng mỉm cười, thể hiện một chút phong thái: "Đã lâu không gặp, Tống Dữ Miên."

Sợ rằng cuộc đối thoại sẽ trở nên quá nhàm chán, tôi bắt đầu vắt óc tìm chuyện để nói: "Sao cậu lại ngồi chung với Thường Hỉ?"

"Có gì mà không thể ngồi chung với chị?" Thường Hỉ bất mãn chen vào.

"Vì hiện tại chỉ có vài người tới thôi," Tống Dữ Miên nhẹ nhàng giải thích, "Mình chỉ quen học tỷ, nên ngồi cùng."

"À, vậy cậu cũng nên cẩn thận..." Ta liếm môi vì căng thẳng, "Đừng để bị chị ấy dạy hư."

Tống Dữ Miên cười: "Học tỷ là người rất tốt."

Ồ.

Trong lòng tôi lẩm bẩm, đây là một câu đùa phải không? Có lẽ Tống Dữ Miên không bắt được hài hước, khiến tôi có vẻ như một kẻ chua chát. Tình hình này thật là không thể chịu nổi.

Như hiểu được sự bối rối của tôi, Tống Dữ Miên bổ sung: "Cậu cũng là người rất tốt."

Lương tâm tôi bỗng bị giày vò lần nữa. So với sự rộng lượng và không màng đến hiềm khích của Tống Dữ Miên, những suy nghĩ ích kỷ và trẻ con của tôi thật quá tệ hại. Nghĩ đến điều này, tôi không còn lý do để trốn tránh nữa, chỉ đành chân thành dặn dò nàng nhiều thứ, từ việc mang theo đủ đồ đạc, đến chuyện không cần quá lo lắng, hay nhớ tự chăm sóc bản thân khi ở nước ngoài. Câu nào tôi nói, Tống Dữ Miên đều lễ phép đáp lại, cho đến cuối cùng cậu ấy cười và bảo: "Thường Nhạc, cậu hiện tại giống như mụ mụ vậy." (định để là mẹ mình mà kì quá :))) )

Tôi: "..."

Trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn khép miệng lại thật chặt.

Tống Dữ Miên lại cười, nụ cười dịu dàng và hòa nhã, khác hẳn với cô gái nghiêm túc cầm bó hoa mà tôi gặp ngày nào. Nàng nói với tôi: "Nhưng mình sẽ nhớ kỹ, cậu yên tâm."

"Thường Nhạc, hẹn gặp vào mùa hè."

Đó là câu nói cuối cùng trước khi chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện.

Sau khi cúp máy, tôi vẫn còn đắm chìm trong cảm giác trái tim đập nhanh, mãi đến khi mẹ tôi gọi xuống ăn cơm. Vỗ vỗ mặt mình, cố gắng trấn tĩnh, làm như không có chuyện gì xảy ra rồi ngồi vào bàn ăn.

Hai món mặn và một món canh, có cả thịt luộc thái mỏng mà tôi thích nhất.

Tôi ngồi xuống đối diện mẹ, miệng khen nịnh nọt: "Trên đời chỉ có mẹ là tốt, làm toàn món con thích ăn."

Mẹ tôi, lúc đó đang bận chơi mạt chược online với nhà bên ngoại, không buồn ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: "Con đang yêu đương phải không?"

Tôi suýt phun ngụm canh ra, cảm giác "hiếu thảo" vừa rồi lập tức tan biến: "Mẹ, mẹ nói gì thế, làm gì có chuyện dễ tìm đối tượng như vậy."

Mẹ lúc này mới liếc tôi một cái, hờ hững nói: "Vậy thì chắc còn chưa đến lúc ra mắt rồi."

"Thật mà, con không có!" Ta gắng gượng biện minh, "Con chỉ vừa nói chuyện với Thường Hỉ thôi, mẹ đừng nghĩ linh tinh."

Mẹ liền lơ đễnh: "Thôi ăn cơm đi, chuyện này con phải tự biết mà lo liệu."

Tôi: "......"

Mẹ tôi bỗng nhớ ra gì đó, nhấn mạnh thêm một lần: "Đừng có mà tìm người như ba con."

Tôi có chút sụp đổ. Ngay lúc tôi định lên tiếng phản bác, điện thoại bất ngờ rung lên hai lần ngắn. Khi mở màn hình ra, tôi thấy Thường Hỉ và Tống Dữ Miên đã gửi tin nhắn.

Tôi nhấp vào tin nhắn của Thường Hỉ trước. Những dòng chữ tràn ngập niềm vui và sự phô trương của nàng hiện ra:

"Tỷ tỷ sắp vào đăng ký rồi, đừng nhớ mong chị quá nhé, hẹn gặp lại!"

Nhớ mong cái đầu á.

Tôi lướt qua tin nhắn của Thường Hỉ như thể đang đọc tin rác, rồi dừng lại một chút, liếc sang mẹ. Bà vẫn tập trung vào ván mạt chược online của mình, chẳng để ý gì đến tôi. Như một tên trộm, tôi len lén mở tin nhắn của Tống Dữ Miên.

Tống Dữ Miên gửi cho tôi một tấm hình. Trong ảnh là góc quen thuộc trong nhà nàng, với con kì lân mà tôi đã tặng tựa lên chiếc vali lớn.

Dưới bức ảnh là một dòng tin nhắn ngắn gọn:

"Thường Nhạc.

Mang cậu theo."

Bình Luận (0)
Comment