Vũ Miên - Du Võng

Chương 31

Trong nhóm vẫn náo nhiệt vô cùng, tin nhắn của tôi chẳng mấy chốc đã bị chôn vùi dưới một vòng mới của 99+ thông báo. Tống Dữ Miên không xuất hiện lại trong nhóm, nhưng ngược lại, Lê Sướng lại vô cùng hoạt bát, chuyện trò sôi nổi không ngừng.

Vừa qua khỏi thời gian có thể thu hồi tin nhắn, tôi đã bắt đầu hối hận. Không rõ là do gần ngày gặp mặt làm tôi lo sợ, hay lòng vẫn còn nhiều e ngại, nhưng cứ nghĩ đến việc sắp phải gặp Tống Dữ Miên tại buổi họp lớp, tôi lại cảm thấy một sự bồn chồn, như thể sắp bước vào một chốn cũ đầy áp lực. Nếu người ta nói xúc động là ma quỷ, thì lần này, chắc chắn tôi đã bị chính sự xúc động của mình đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió.

Nhưng giờ không còn đường lui nữa, dù có hối hận cũng chẳng thay đổi được gì. Tôi chỉ mong ngày hôm đó đến, chính mình có thể giữ được sự bình tĩnh.

Buổi họp lớp được sắp xếp vào thứ Bảy này, sau khi xem qua kế hoạch của họ, tôi thấy gọi là "họp lớp" không bằng nói đó là một bữa tiệc sinh viên kết hợp hát karaoke. Tôi nghĩ mình vừa không thiếu bữa ăn này, cũng chẳng thiếu buổi hát KTV, vậy nên so với những bạn học khác có nhu cầu giải trí thật sự, tôi trông như một kẻ tham gia chỉ vì... ăn no rảnh rỗi.

Người vui mừng nhất khi biết ta tham gia buổi họp lớp là mẹ tôi. Trong mắt bà, những cuộc gặp gỡ của đám bạn học ở độ tuổi hai mươi là cơ hội lý tưởng nhất để giải quyết chuyện đại sự cả đời. Tình cảm học cùng trường, hiểu rõ gốc rễ, theo bà, chính là nền tảng của hạnh phúc bền vững. Vì bà từng có một mối tình oanh liệt, nên càng mong tôi sẽ sớm nắm bắt được hạnh phúc giản dị của riêng mình. Chỉ sau một bữa cơm, cả dòng họ Thường đã biết cuối tuần này tôi có một cuộc hẹn. Không biết có phải vì tôi thường ngày quá ít ra ngoài hay không, mà ngay cả dì cả, người vốn nghiêm khắc và ít cảm xúc, cũng nhìn tôi với vẻ hài lòng hiếm thấy.

Chỉ có Thường Hỉ là hiểu rõ mọi sự. Mặc dù mới vừa điều chỉnh lại múi giờ sau chuyến đi, sắc mặt chị ấy không tốt lắm, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười dù hơi gượng gạo. Sau bữa ăn, nhân lúc mọi người đang nói chuyện, Thường Hỉ lại gần và hỏi tôi: "Thường Nhạc, em chuẩn bị gì chưa?"

Tôi nhìn chị ấy với ánh mắt đầy nghi hoặc: "Chuẩn bị gì cơ?"

"Buổi họp lớp ấy!" Thường Hỉ vỗ mạnh vào đùi tôi, "Tống Dữ Miên cũng đi phải không?"

"Sao chị biết?"

"Còn phải hỏi à, từ bé tới giờ chị chưa từng thấy em đi họp lớp lần nào, lần này phá lệ, chắc chắn là vì Tống Dữ Miên."

Việc bị người khác hiểu quá rõ đôi khi chẳng phải điều hay ho. Tôi nhăn mặt, ôm trán, đáp: "Chị đã biết rồi, còn hỏi em làm gì."

Thường Hỉ trừng mắt: "Đây là cơ hội hiếm có, em đã dấn bước lớn như vậy, chẳng lẽ không định làm gì sao?"

Tôi ngơ ngác: "Làm gì là làm gì?"

Thường Hỉ ghé sát vào, hạ giọng thì thầm bên tai: "Thổ lộ chứ còn gì."

Tôi chưa hề nghĩ xa đến vậy.

Tôi giật mình lùi lại, phủ nhận ngay lập tức: "Chị nghĩ nhiều quá rồi, em đâu có ý định đó."

"Vậy em định đi làm gì?"

"Em... chỉ là... lâu rồi không gặp bạn học cũ, nên muốn đến xem thử thôi, không được sao?"

Thường Hỉ cười khẩy, ánh mắt đầy khinh thường: "Bạn học cũ?"

Tôi thở dài, thừa nhận: "Tống Dữ Miên."

Thường Hỉ lắc đầu chán nản: "Vậy sao không rủ em ấy ra ngoài một mình? Buổi họp lớp đông người, em làm sao nói chuyện được với em ấy."

"Nhưng em ngại." Tôi vò đầu, "Đi họp lớp thì tốt hơn, nếu không nói được gì, em còn có thể... lén trốn đi."

"Mẹ nó."

Thường Hỉ buột miệng nói một câu th.ô t.ục, nhìn tôi với ánh mắt đầy bất mãn: "Thường Nhạc, rốt cuộc em có chút tiền đồ nào không?"

Thật sự thì không.

Đến nước này, ttôi cũng chẳng muốn tìm lý do để biện minh cho mình nữa. So với việc biết được Tống Dữ Miên có đáp lại tình cảm hay không, tôi lại càng sợ bị từ chối thêm một lần nữa. Tôi vốn không phải kiểu người cứ muốn gì là nhất định phải có được. Sự hảo cảm và ái mộ giữa những cô gái với nhau cũng chưa bao giờ có một ranh giới rõ ràng. Về phần Tống Dữ Miên, tôi chỉ nghĩ rằng nếu có thể duy trì mối quan hệ bạn bè xa xa gần gần như thế này, thì đó cũng xem như một cái kết không tệ cho những năm tháng đầy kỷ niệm của chúng tôi.

Thường Hỉ thấy tôi cứng đầu cứng cổ, cũng chẳng còn hứng thú châm chọc thêm nữa, chỉ quay người trở về phòng ngủ để điều chỉnh múi giờ. Sau khi các bậc phụ huynh đã trò chuyện xong, ai nấy đều đứng dậy ra về. Kể từ khi có bằng lái, tôi nghiễm nhiên trở thành tài xế chuyên trách của mẹ. Sau khi chào tạm biệt ông ngoại và dì cả, tôi cùng mẹ lên xe, chuẩn bị rời đi.

Xe vừa chạy được một đoạn ngắn, mẹ đột nhiên gọi: "Nhạc Nhạc à."

Trong lòng tôi chợt nảy lên một tia dự cảm chẳng lành: "Gì vậy mẹ?"

Mẹ liếc nhìn tôi một cách đầy ẩn ý, rồi thong thả hỏi: "Con và Thường Hỉ vừa rồi nói gì đấy?"

Tôi vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, không để lộ biểu cảm: "Không có gì đâu, chỉ là chuyện phiếm thôi mà."

"Con bé này, mẹ biết ngay là con không chịu nói thật với mẹ." Mẹ thở dài nặng nề. "Chuyện thổ lộ to tát thế này, mà không chịu nói với mẹ một tiếng."

Ta suýt nữa đạp nhầm chân phanh, suýt kéo cả hai mẹ con xuống đường.

Nhanh chóng bình ổn huyết áp đang tăng vọt, tôi khẽ hắng giọng, giải thích: "Mẹ à, mẹ hiểu lầm rồi, con không có định thổ lộ."

Mẹ tôi trầm ngâm nói: "Con đừng giả vờ nữa, giọng Thường Hỉ lớn như thế, mẹ nghe hết cả rồi."

Tôi vừa kinh ngạc trước thính lực siêu phàm của mẹ, vừa lẩm bẩm trong lòng, thầm mắng Thường Hỉ một trận.

"Mẹ hiểu lầm thật mà." Tôi lập tức nghĩ ra một cách thoát thân, không kịp suy nghĩ nhiều, đành bán đứng Thường Hỉ: "Không phải con định thổ lộ, mà là Thường Hỉ đấy."

Mẹ tôi không tin: "Thường Hỉ cần tự mình thổ lộ với người khác sao?"

Đúng lúc đèn giao thông chuyển từ xanh sang đỏ, tôi thực sự đạp mạnh phanh, xe khựng lại, tôi quay sang mẹ giận dỗi: "Mẹ nghĩ sao vậy, chẳng lẽ con không thể được người khác tỏ tình sao?"

Mắt mẹ lóe lên tia mong đợi: "Sao, con có người tỏ tình thật hả?"

"...Con không có."

Mẹ tôi thất vọng: "Vậy sao con không nhanh lên?"

"Nhanh cái gì?" Tôi tức giận. "Yêu đương đâu phải đi chợ mua rau. Tất cả phải thuận theo duyên phận. Hiện tại duyên chưa đến, mẹ có thể đừng ép con nữa được không?"

"Mẹ nói nhanh là nhanh cái này này!" Mẹ không khách khí đập vào tay lái của tôi, chỉ về phía trước, "Đèn xanh rồi kìa, con chạy xe đi!"

À.

Sau vài lần bị mẹ làm cho hết hồn, tôi chẳng còn tâm trạng để tranh cãi. Im lặng lái xe, chỉ cảm thấy mình giống như một kẻ ngu ngốc, tự nói dối rồi mắc kẹt trong mớ rắc rối do mình tạo ra.

Khi đã qua hai ngã tư, mẹ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi tiếp: "Vậy Thường Hỉ muốn thổ lộ, con có quen biết người đó không?"

Tôi cúi mặt, lời ra như vàng: "Không quen."

Lập tức, mẹ lại đập một cái vào vai tôi.

"Lại mạnh miệng với mẹ! Hai đứa nói chuyện với nhau lâu như vậy, con dám bảo không quen biết?"

Nói một lời dối, phải dùng trăm lời dối để che đậy. Tới hôm nay, tôi mới thực sự thấm thía đạo lý đó đau khổ đến mức nào. Tôi gần như muốn bật khóc, nhưng vẫn phải tiếp tục bịa chuyện: "Đó là một học bá bên hội học sinh, khoa luật, vậy đấy."

Mẹ ngẩn người, hỏi ta: "Người ngoài trường à?"

"Không rõ lắm."

"Con gái hả?"

Lúc này tôi mới nhận ra mình lỡ lời. Dù mẹ có tâm lý thoáng thế nào, thì bà cũng thuộc thế hệ trước. Dù đã trải qua nhiều chuyện tình cảm phong ba bão táp, nhưng vừa nghe đến hai cô gái, có lẽ mẹ cũng khó mà chấp nhận nổi.

Tim tôi đập loạn xạ, giống như khi đứng trước Tống Dữ Miên. Giọng nói của tôi run rẩy thấy rõ, dồn hết can đảm hỏi lại: "Con gái thì sao?"

Mẹ tôi rõ ràng cũng bị làm khó: "...Nếu nói như vậy thì cũng không hẳn là không thể."

"Nhưng Thường Hỉ nếu mà yêu con gái, dì cả con không tức chết à? Hơn nữa, hai cô gái với nhau thì sau này không có con, già rồi biết phải làm sao?"

Tôi nhớ tới bộ mặt kiên quyết của Thường Hỉ khi nói mình là "thẳng nữ", đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi với nàng.

"Mẹ ơi, chuyện này chưa đi đến đâu cả, bát tự còn chưa viết một nét, không nhất định thành đâu."

Mẹ tôi thở dài, cảm thán: "Ai, mẹ già rồi, không theo kịp suy nghĩ của các con nữa."

Bà ngừng một lát, rồi nói thêm: "Con nhớ quan tâm đến chị con nhiều hơn."

"Chị ấy chẳng cần con quan tâm gì cả." Thái độ noài dự đoán của mẹ làm tôi kinh ngạc, nhưng cũng nhân cơ hội này thăm dò: "Mẹ à... nếu sau này con cũng tìm một cô gái thì sao?"

Mẹ không chút do dự đáp: "Thế thì mẹ sẽ đánh gãy chân con."

Tôi: "..."

"Ai, không nói đến Thường Hỉ nữa, lớp con có đứa con trai nào chơi thân với con không?"

Tôi mặt lạnh như tiền: "Không có."

Mẹ ta đau lòng nói: "Con nhìn lại cái số đào hoa của mình xem."

Ừ thì.

Nhưng sự thật chứng minh, mẹ tôi quan tâm đến đời sống tình cảm của tôi còn nhiều hơn cả tôi. Khi tôi còn đang sợ hãi vì lời đe dọa "đánh gãy chân", thì mẹ đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu anh dũng thay cho tôi rồi.

Sáng sớm thứ Bảy, tôi bị đánh thức bởi tiếng nhạc văng vẳng khắp nhà. Giọng nam trầm, buồn bã vang lên bên tai, như sóng biển xô bờ: "Đó là người ta đêm ngày nhớ thương, yêu sâu sắc. Nhưng phải làm sao để tỏ bày, liệu nàng có chấp nhận ta không..."

Quá nhiều yếu tố trùng hợp khiến tôi không thể không nghi ngờ rằng mẹ đang "cà khịa" mình. Thế là tôi phẫn nộ bật dậy, lao ra ban công, nơi mẹ đang tắm mình trong nắng sớm, chất vấn: "Mẹ làm gì thế sáng sớm đã mở nhạc inh ỏi?"

Mẹ đón ánh mặt trời lúc 9 giờ, đứng xa xa trông như được phủ quanh bởi thánh quang, thản nhiên hỏi lại: "Con dậy muộn thế còn dám hỏi?"

Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn mẹ một hồi lâu, cuối cùng vẫn chịu thua, xám xịt quay vào tắm rửa rồi thắp hương. Xong xuôi, tôi tiện tay mặc bộ quần áo ngắn tay rồi cầm máy sấy ra ban công hong khô tóc dưới nắng. Vừa mới định ngồi xuống thì bất ngờ bị mẹ đập mạnh vào mông.

Tôi hét lên đầy đau đớn, quay lại trừng mẹ: "Mẹ làm gì vậy?"

Mẹ cũng trừng lại: "Con định mặc thế này ra ngoài chiều nay hả?"

Tôi nhìn lại bộ đồ mình đang mặc: áo thun đen, quần jean ống rộng màu nhạt, đơn giản nhưng cũng chẳng đến nỗi nào. Ngẩng đầu tự tin đáp: "Thì sao? Không phải ổn lắm à?"

"Ổn cái gì mà ổn!" Mẹ đứng phắt dậy, lao đến tủ quần áo của tôi lục tung lên. "Con không thể mặc cái gì giống con gái hơn chút à? Nhìn đống quần áo này... Nhìn đống quần áo này của con ——"

"Mẹ." Tôi đứng sau lưng gọi mẹ một tiếng, "Con không có váy."

"Vậy mặc áo sơmi vừa người cũng được!"

"Mẹ." Tôi không nhịn được, ngắt lời, "Chỉ là họp lớp thôi mà."

Mẹ tôi nghiêm nghị nói: "Chính là họp lớp!"

Ngụ ý, là cơ hội này qua rồi, sẽ không có lần sau.

Thế là vào buổi chiều, khi đứng chờ Lê Sướng trước cửa khách sạn tụ họp, tôi bị ép mặc bộ đồ chỉnh tề: quần jean bị thay bằng quần tây, áo thun đen bị đổi thành áo sơmi cùng màu. Để đảm bảo hình tượng hoàn hảo, mẹ còn cẩn thận thắt cho tôi chiếc cà vạt. Bây giờ, tôi nhàn nhã đứng ở cửa khách sạn, mà ánh mắt của cậu bé giữ cửa nhìn ta như thể thân thiết hơn hẳn.

Khi Lê Sướng đến, thậm chí không nhận ra tôi, ánh mắt lấp lánh trêu đùa: "Ôi, Thường Nhạc, nhìn cậu hôm nay ăn mặc đẹp quá! Gặp lại cậu trong bộ đồ này, thực sự là lịch sự và tuấn tú đấy."

"Chẳng lẽ một hồi là muốn mời mình khiêu vũ sao?"

"Không hề." Tôi hậm hực, cứng mặt đi bên cạnh cậu ấy trong thang máy, "Là mẹ tôi ép tôi mặc như thế."

"Thế cũng tốt." Lê Sướng lại tỉ mỉ nhìn tôi một lượt, "Chỉ cần cậu ăn mặc chỉnh tề hơn một chút, ai, thanh xuân của mình đã trở lại."

"Thanh xuân gì?"

"Thường Nhạc vương tử!"

Mẹ nó.

Sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ.

Khi cửa thang máy mở ra, chúng tôi thấy lớp trưởng đang đứng chờ như thể đã đợi từ lâu, nhiệt tình chào đón: "Các bạn học, Lê Sướng và Thường Nhạc vương tử đã đến!"

Vừa bước vào cửa, mọi người đã đứng dậy, vỗ tay và hoan hô. Tôi cảm thấy như bị cuốn vào một dòng thủy triều nhiệt tình, không biết mình nên làm gì. Khi nhấc mắt lên, tôi thấy Tống Dữ Miên ngồi ở phía xa, lưng quay về phía cửa, vừa lúc xoay lại và nhìn thẳng vào tôi.

Trong giây đầu tiên, tôi theo bản năng kéo tay Lê Sướng đẩy sang một bên.

Giây thứ hai, tôi co rúm lại, cười ngại ngùng, không biết cậu ấy có thấy hay không.

Giây thứ ba, khi cảm nhận được người nọ vẫn xinh đẹp như trước, lòng tôi rối bời, không dám nhìn thẳng, chỉ có thể khô khan chào mọi người: "Chào các cậu!"

Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một hàng chữ đỏ chói mắt.

Xong rồi, chân tôi sắp bị chặt đứt.

Bình Luận (0)
Comment