Vũ Miên - Du Võng

Chương 4

Kỳ thật tôi muốn nói, không sao, tôi cũng không makeup.

Nhưng đối phương là Tống Dữ Miên, thời cấp 3 nàng đã nổi tiếng xinh đẹp, có trang điểm cũng như việc dệt hoa trên gấm mà thôi. Tôi cần thiết phải nói như thế sao?

Nếu tôi lấy hết can đảm chân thành mà an ủi một câu, 'Không sao, cậu không trang điểm cũng rất xinh đẹp' thì cũng rất khó hiểu, chúng tôi vốn không có nhiều giao lưu, nên đành tự hiểu rõ trong lòng.

----

Sắp xếp xong sân khấu, buổi diễn cuối cùng tập cũng có thể bắt đầu, Thường Hỉ lúc này mới lần nữa xuất hiện, phi thường không có mắt nhìn mời chúng tôi cùng ăn cơm trưa.

Vừa sáng sớm tôi đã bị Thường Hỉ dựng dậy làm này làm kia, giờ chỉ muốn trở về ngủ bù: "Không đi, em muốn về ngủ."

"Học tỷ, em cũng không đi, em muốn trở về nghỉ ơi."

Thường Hỉ thất vọng a một tiếng, sau đó lại đưa cho tôi hai tấm vé vào cửa: "Vậy các em về đi, buổi tối nhớ đến xem nha."

"Vì sao lại muốn em tới?" Tôi chỉ cảm thấy hai tấm vé nóng đến bỏng tay, xoay người định đưa nó cho Tống Dữ Miên, "Hay là, cậu đi cùng với bạn đi."

Thường Hỉ nghe thế, lại đánh vào mông tôi một cái, lạnh lùng quát: "Sao em lại thế này, đại hội tối nay là do bọn chị cực cực khổ khổ mới có, vậy mà em không muốn đến cổ vũ?"

"Vậy chị cho em thêm nhiều nhiều vé, em kêu tất cả bạn cùng phòng đến cổ vũ."

"Nghĩ hay quá, vé này thật sự rất khó có được biết không, chị đây vất vả giữ lại vé cho hai đứa, em còn muốn lấy thêm cho người khác?"

Được, được, được.

"Biết rồi, em đi là được chứ gì." Tôi đem một vé bỏ vào túi, sau đó lại đưa vé kia cho Tống Dữ Miên: "Chị, vậy là được đi."

"Chưa được." Thường Hỉ quay đầu nhìn Tống Dữ Miên: "Dữ Miên, em rảnh chứ?"

"Em rảnh."

"Vậy buổi tối Thường Nhạc chở em đến đây đi, em ấy có xe điện."

Xin hỏi, bà chị kia, chị có hỏi qua ý kiến em chưa?

"Chị, xe em hôm qua đã hết điện rồi."

"Chị biết, nên buổi sáng trước khi tìm em chị đã đem xe đi sạc giúp em rồi."

Chết tiệt, không sống nổi mà.

Biết Thường Hỉ nhiệt tình, nhưng không ngờ có thể nhiệt tình đến vậy, sự nhiệt tình này quả thật là khổ tôi, muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể cười cười chấp nhận.

Sau khi tạm biệt Tống Dữ Miên, tôi nhanh chóng chui vào ổ chăn mà tôi tâm tâm niệm niệm. Gió thu thành phố H lạnh lẽo, chỉ có nơi này luôn luôn ấm áp dễ chịu, mà người vừa nằm xuống đã có thể ngủ như tôi hôm nay lại trằn trọc hiếm thấy không thể vào giấc ngủ, lăn qua lăn lại mãi, cuối cùng dứt khoác nhắn tin với Lê Sướng: ' Thức chưa?'

Không lâu sau Lê Sướng liền đáp lại: ' Cậu có bệnh à, tôi đây còn chưa muốn dậy đâu.'

Lê Sướng từ nhỏ thành tích đã không tốt lắm, cuối cùng thi vào một trường trong thị trấn, cũng may nhà có điều kiện, ở Tương Châu sinh hoạt, vui vẻ đến muốn ganh tị.

Tôi tiếp tục đánh chữ: ' Sao cậu không chút quan tâm đến cuộc sống đại học của tôi?'

Lê Sướng: 'Tự nhiên quan tâm cuộc sống đại học của cậu là gì? Cậu vừa bị đá à?'

Tôi nói, tối nay tôi cùng Tống Dữ Miên đi xem biểu diễn.

Giây tiếp theo, chuông điện thoại liền vang lên.

Tôi còn chưa kịp mở miệng đã liên tục nghe thấy âm thanh đầy hưng phấn của Lê Sướng bên kia: " Tống Dữ Miên? Là Tống Dữ Miên nào? Là Tống Dữ Miên cùng cấp ba với chúng ta sao? Thường Nhạc, là người mà cậu thổ lộ, Tống...."

" Dừng, đừng nói nữa." Tôi hối hận mà giảm nhỏ âm lượng xuống, "Chính là cậu ấy."

" Các cậu vậy mà học cùng trường!" Lê Sướng rất cố ý mà biểu hiện ra sự kinh ngạc của bản thân: "Thường Nhạc, các cậu là ở một...."

" Chúng tôi chuyện gì cũng không có." Sớm biết cậu ấy sẽ nói không ra lời hay ý đẹp gì, nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ ảo tưởng của cậu ta, "Chỉ là trùng hợp gặp nhau, lại là đồng hương, nên gặp mặt thôi."

"Oa, thật trùng hợp."

" Cậu, nghiêm túc một chút được không?"

"Được rồi" Sau khi rõ tình hình, Lê Sương lập tức trở nên hứng thú: "Vậy cậu định làm sao? Làm quen lần nữa, tiếp tục làm bạn?"

" Tôi đâu có bị điên." Chưa nói đến Tống Dữ Miên nghĩ gì, chứng hoảng loạn của tôi đã thông báo: " Chúng tôi cũng không phải bạn bè gì, cứ như vậy gặp mặt có chút xấu hổ."

"Bọn tôi không thân."

" Các cậu chổ nào không thân." Lê Sướng nói: "Thời cao trung, không phải có thời gian quan hệ của các cậu khá tốt sao?"

"Đúng vậy, nhưng tốt không bao lâu." Nói đến đây tôi liền có chút tức giận, "Không biết khi đó là ai nói với tôi, aizzz, 'khẳng định Tống Dữ Miên cũng đối với cậu có ý tứ, không bằng cậu dựng dậy tinh thần, dũng cảm tiến tới, tìm một cơ hội biến tình bạn thành tình yêu đi', nhớ chứ?"

" Ai da" Lê Sướng giả ngu: "Tôi không nhớ rõ."

" Nhắc đến, người cho lời khuyên hăng hái nhất khi ấy chính là cậu."

" Phải không, hahaha, mà cậu cũng đâu bị hung hăng cự tuyệt. Nghĩ đi, người khác theo đuổi, Tống Dữ Miên đều không thèm để ý tới, nhưng đối với cậu, cậu ấy lại uyển chuyển từ chối."

"Sâu xa mà nói, cậu cũng rất đặc biệt với cậu ấy nha."

"Đừng nói nữa, tha cho tôi đi." Tôi phiền không chịu nổi: "Bây giờ cậu mua vé đến trường tôi đi, thay tôi đi xem biểu diễn."

" Tôi không đến đâu." Lê Sướng cũng chịu không nổi tôi: "Cậu trốn tránh cái gì, Tống Dữ Miên còn chưa nói cái gì, do cậu nghĩ nhiều thôi."

"Kệ đi, nói không chừng cậu đấy đã đem lời thổ lộ năm đó quên sạch rồi."

Mẹ nó.

An ủi gì mà so với bị từ chối còn đau lòng hơn.

Nói chuyện với Lê Sướng nửa ngày cũng không có kết quả, tắt điện thoại còn làm tôi mệt mỏi nhiều hơn, nghĩ đến thời cao trung, kỳ thật vấn đề làm tôi để ý đến bây giờ không phải do bị từ chối, mà do một loạt thái độ lúc sau của Tống Dữ Miên.

Từ khi tôi trờ thành Thường Nhạc vương tử, không biết vì sao nhân duyên với nữ sinh lạ trở nên tốt hơn rất nhiều, có lẽ thời cấp 3 nam sinh với diện mạo thư sinh hiền lành quá nhiều, nam sinh sạch sẽ nhưng nghịch ngợm lại ít đến đáng thương, đột nhiên xuất hiện một tên hợp với tiêu chuẩn, mọi người liền mặc kệ giới tính, sôi nổi mà tiếp nhận.

Đột nhiên được mọi người vây quanh, hơn nữa quan hệ với Tống Dữ Miên sau một ít hoạt động trong trường cũng dần không còn xa lạ. Tuy Tống Dữ Miên vẫn luôn quạnh quẽ, nói không nhiều lắm, nhưng sau vài lần hai mắt nhìn nhau, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng ý cười trong mắt nàng, như vậy thử hỏi, liệu ai có thể cự tuyệt ý muốn thân lại càng thân với Tống Dữ Miên đây.

Thời điểm hồi phục tinh thần, không biết vì sao trên giấy đã viết tên nàng.

Xong rồi.

Tôi sợ lịch sử lặp lại lần nữa.

Sau khi giành quán quân trong cuộc thi chạy tiếp sức 4x100m ở hội thao trường, tôi thừa nhận, tôi đúng là điên.

Hôm trước đó chúng tôi còn ở đài lãnh thưởng vai kề vai chụp ảnh lưu niệm, hôm sau, lại nghe mấy lời cổ vũ không đáng tin cậy của đám bạn mà đi thổ lộ với Tống Dữ Miên.

Khi đó lễ bế mạc hội thao vừa kết thúc chưa lâu, hàng ghế trên sân thể dục chỉ còn lác đác vài người. Vì tham gia thi đấu nên Tống Dữ Miên đem tóc trên đầu cột lên thành đuôi ngựa, dưới quần đùi vận động là đôi chân thon dài trắng nõn cùng đường cong hoàn hảo. Tống Dữ Miên hơi cận nhẹ, nhưng lại không thích mang mắt kính, cho nên thấy tôi phía xa xa còn đang đứng đợi, cậu ấy còn hơi nheo nheo mắt lại nhìn.

Đồ mặc trên người chúng tôi vẫn còn bảng số thi đấu, sân thể dục trống trãi nổi gió, tôi đem áo khoác trả cho nàng, sau đó nhân lúc nàng đang mặc quần áo, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, dũng cảm mà tiến lên, tỏ tình.

Tống Dữ Miên trầm mặt nhìn tôi hồi lâu, lâu đến mức tôi định pha trò mà nói, 'Tôi chỉ nói đùa thôi.' thì nàng mở miệng từ chối.

Nàng nói: "Thường Nhạc, trước đến nay mình không nghĩ đến sẽ cùng nữ sinh yêu đương, mình cũng chưa chuẩn bị để cùng nữ sinh bên nhau."

Đó là lần đầu tiên nàng nhìn tôi nghiêm túc như vậy, lại nói câu như thế.

Lời tỏ tình thời niên thiếu cứ như vậy mà bị từ chối, tôi cảm thấy hơi chua xót, nhưng không thể mắt mặt mà rơi nước mắt, nhanh chóng miễn cưỡng cười, nói "Không sao, làm bạn cũng được, tôi thấy thế cũng tốt."

Tống Dữ Miên lại nhìn tôi một hồi, há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn nuốt trở vào, nói: "Chúng ta về lớp thôi."

Tôi làm sao còn tâm tình cùng nàng trở về, năm mười sáu tuổi của tôi, tình đầu cứ như vậy là hết hi vọng, cảm giác cay đắng ngập tràn trong lòng ngực, tôi cảm thấy, sau năm giây tôi sẽ khóc ra mất.

Vì thế tôi cố nén nước mắt, nói, "Cậu về trước đi, tôi đi xem có bỏ quên gì trên khán đài không."

Bị cận như Tống Dữ Miên cũng có thể dễ dàng nhìn thấy trên khán đài sạch sẽ không có thứ gì, đồ vật trên người chúng tôi cũng không thiếu gì cả, tất nhiên sẽ không tin lời nói dối của tôi, nhưng nàng cũng xem như giả vờ không biết, xác nhận tôi thật sự không có việc gì, bước chân lưu luyến, im lặng mà đi.

Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn.
Tâm vừa vỡ nát, bất phục hoàn.

(Dịch thuỷ ca- Kinh Kha

Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.

Tạm dịch

Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh,
Tráng sĩ một khi ra đi, sẽ không trở về nữa.)

Một khắc trước tôi còn nói, không phải việc lớn. Năm giây sau khi nàng rời đi, tôi liền rơi lệ.

Năm.

Bốn.

Ba.

Hai.

Một.

Giống như vô số thước phim điện ảnh mà nhân vật bị từ chối, nước mắt cứ bùm bùm là rớt, rơi vào trong gió.

( Bùm bùm :))) )

Người trong sân vận động đều tan, chỉ còn tôi ngơ ngác nằm trên mặt cỏ che mặt thật lâu.

Nghĩ mà xem, Thường Nhạc à.

Tình yêu tột cùng cũng là gì đâu.

Bình Luận (0)
Comment