Vũ Miên - Du Võng

Chương 50

"Không thân a."

Tần Dương có vẻ tự hiểu, trong khi ta thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng chị ta sẽ rút lui, thì người nọ lại không hề cảm thấy xấu hổ, ôm lấy bả vai tôi và mời: "Cho nên chúng ta cùng nhau ăn cơm đi."

???

Trên thế giới này sao lại có người không hiểu tiếng người như vậy?

"Tôi có lý do gì mà muốn ăn cơm với chị?"

Tần Dương a một tiếng, giải thích: "Vốn dĩ, tôi định mời em và Miên Miên cùng ăn bữa cơm."

Tôi ngắt lời nàng: "Nói chuyện thì nói chuyện, không cần kêu thân mật như vậy."

"Có sao?" Tần Dương vò đầu, "Chúng tôi vẫn luôn gọi nàng như vậy mà."

"Hiện tại không được." Tôi lạnh mặt, "Vậy tại sao nơi này chỉ có tôi và chị?"

"Đó không phải là vấn đề mấu chốt sao?" Tần Dương vừa ôm ta vừa đi ra ngoài, "Nhưng mà,  không biết sao Miên Miên nói tâm trạng không tốt, không đến."

"Tống Dữ Miên." Tôi nhẹ nhàng run lên, không dấu vết hỏi: "Nàng có nói gì thêm không?"

"Không có gì, chỉ nói không đến và không trả lời tin nhắn."

Tần Dương nhìn ta với vẻ chua xót, bỗng nhiên hiểu ra: "Các người hôm qua cãi nhau đúng không?"

"Ai cần chị lo." Tôi khó chịu, khẽ nói: "Nàng không đi, vậy chị còn tìm tôi làm gì?"

"Ăn cơm a." Tần Dương đáp lại một cách tự nhiên, "Đã đến đây rồi, ăn với em cũng như nhau."

???

Có bệnh sao? Cái gì mà ăn với tôi cũng như nhau?

Duy trì chút kiên nhẫn cuối cùng, tôi lễ phép từ chối: "Tôi không đi, chị tự tìm chỗ ăn đi."

"Đừng mà, đã tới rồi." Tần Dương cố chấp đẩy tôi đi về phía khu ký túc xá, vừa đi vừa đưa cho tôi một cái mũ bảo hiểm, "Thực ra, tôi đã muốn làm quen với em từ lâu rồi."

Hảo gia hỏa.

Tôi có một cảm giác không thật lành mạnh, theo bản năng tiếp nhận mũ bảo hiểm, và không thể không thốt lên: "Cái đó, chị sẽ không ——"

"Đừng hiểu lầm, tôi không có hứng thú với em." Tần Dương không chút khách khí cắt ngang lời tôi, "Chỉ là luôn rất tò mò thôi."

Nói xong, người này thò người qua, thúc giục: "Nhanh lên, mang mũ bảo hiểm vào."

Tôi khó hiểu: "Mang cái này làm gì?"

"Để ngồi xe chứ." Tần Dương nghiêng người, lộ ra phía sau xe máy, "Vốn dĩ định gọi cả ba cùng đi, nếu Miên Miên không tới, thì tôi sẽ chở em đi."

"Tống Dữ Miên." Tôi lại không ngại phiền phức mà sửa lại.

"Được, được,được, Tống Dữ Miên." Tần Dương tự tin bước lên xe, "Nhanh lên, xuất phát."

Thật là có tật xấu, sao trên đời lại có người dám chở tình địch của mình đi như vậy?

Tôi ném mũ bảo hiểm cho chị ta, kiên quyết nói: "Không cần, tự tôi có xe...."

Xe điện.

Vừa nói xong, tôi chợt nhận ra mình đã quên chìa khóa xe trong túi áo khoác để ở ký túc xá từ hôm qua, đành phải không khí thế mà nói: "Thẻ hội viên xe đạp công cộng."

Mười lăm phút sau, chúng tôi ngồi đối diện nhau trên ghế dài của nhà ăn Tây Đồ Lan. Sau khi gọi món, Tần Dương bắt đầu lo lắng về tóc tai bị gió thổi loạn, trong khi tôi lại lấy di động ra kiểm tra thời gian và tin tức. 12 giờ trưa, và vẫn chưa nhận được tin nhắn nào từ Tống Dữ Miên.

Điều này khiến tâm trạng không mấy tốt đẹp của tôi càng thêm tồi tệ.

Một lúc sau, tôi lại nhớ tới Diệp Mẫn Mẫn, người đã thân thiết hỏi han tôi nửa giờ trước, với một loạt câu hỏi đáng yêu:

"Thường Nhạc, cậu có thấy tỷ tỷ rất tuấn tú kia không?"

"Giữa trưa cậu có đi ăn cùng tỷ tỷ đó không?"

"Nàng là ai, có thể giới thiệu cho tôi biết không?"

" Alo, Thường Nhạc, cậu phải trả lời chứ."

"Xem như cậu lợi hại, tôi đi thư viện đây, chào nhé."

Khi tôi đang đắm chìm trong những câu hỏi vụn vặt đó, Diệp Mẫn Mẫn lại một lần nữa gửi tin:

"!!!"

"Đại tin tức!"

"Tống Dữ Miên đang ở phòng tự học!"

"Đã có hai người đến làm quen với cậu ấy!"

"Cậu đã xin lỗi cậu ấy chưa?"

"Nguy hiểm! Về nhanh!"

Không nói còn đỡ, vừa nghe những tin nhắn này, tôi lập tức giận. Một bên là tôi không thể ra khỏi cửa vì tâm trạng tồi tệ, còn bên kia lại đang ở thư viện vui vẻ xây dựng tình cảm. Thậm chí, bạn cùng phòng còn thúc giục tôi đi xin lỗi Tống Dữ Miên?

Nghĩ đều không cần nghĩ!

Tôi lạnh nhạt mà trả lời: "Vì sao tôi phải xin lỗi?"

" Này, Thường Nhạc." Tần Dương nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, "Cùng ai nói chuyện phiếm mà khí thế ngất trời thế này?"

Tôi đen mặt để điện thoại lại bàn, không thèm để ý tới Diệp Mẫn Mẫn: "Không có gì, bạn cùng phòng nói chuyện thôi."

Tần Dương cười như không cười nhìn tôi: "Không nói chuyện với Tống Dữ Miên à?"

"......"

"Vậy các người cãi nhau vì chuyện gì?"

Tôi trừng nàng: "Còn không phải tại chị sao?"

"Không liên quan gì đến tôi." Tần Dương vô tội giơ tay, "Tôi chỉ là tiện đường ghé qua trường của các người thôi."

"Cái rắm." Tôi cắn răng, "Đừng có tưởng tôi không biết chị thích Tống Dữ Miên."

Tần Dương luôn là người cao ngạo, thời trung học không thiếu những mối tình ồn ào, cung cấp cho đám đông một mớ tin tức nóng hổi. Ở giữa những câu chuyện tình cảm ấy, tôi từng nghĩ rằng chị ta và Tống Dữ Miên sẽ sớm thành đôi, nhưng mọi thứ lại đi theo một hướng khác. Khi Tần Dương dần dần lộ diện, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Hảo gia hỏa, Tần Dương, sao lại đến đây, không phải là để tái khởi tình duyên chứ? Thuận tiện cho tôi một đòn phủ đầu đi.

Khi người kia mở miệng, một câu thản nhiên: "Em đừng hiểu lầm, tôi hiện tại đã có bạn gái."

Hảo một cái tra nữ!

Tôi càng thêm phẫn nộ: "Có bạn gái mà vẫn đến tìm Tống Dữ Miên?"

"Chỉ là tiện đường thôi." Chị ta thừa nhận, "Thật sự, lúc đó tôi thích Tống Dữ Miên."

Tôi cắt một miếng bò bít tết, hừ lạnh.

"Nhưng nàng không có hứng thú với tôi, tặng quà cho nàng cũng chỉ sự lịch sự mà trả lại." Tần Dương thở dài, "Rốt cuộc tôi không thể ngồi yên, muốnd dập nồi dìm thuyền tỏ tình nói rõ với nàng, coi như có chết cũng phải mình bạch."

"Nhưng chưa kịp nói, nàng đã bảo với tôi nàng thích người khác, nên không thể tiếp nhận tình cảm của của tôi."

Tần Dương dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, vẻ mặt phức tạp: "Vậy nên, tôi vẫn luôn muốn gặp người mà nàng thích."

"Nga." Tôi vừa nhai bò bít tết vừa ngốc ngếch hỏi, "Chuyện cũ khá hay đấy. Vậy chị có định gặp người đó không?"

"......" Tần Dương nhìn tôi thật lâu, "Em nói xem?"

"Làm sao tôi biết được." Tôi nhớ lại những cuộc nói chuyện của mình, cảm thấy thanh xuân của mình thật hoang phí, "Tôi đâu có ở đó hiện trường đó."

Tần Dương nhìn tôi, ánh mắt dần dần lộ ra sự thương hại: "Em thật ngốc."

Tôi chán nản: "Hồi ức như nước, để nó trôi đi thôi, sao chị vẫn còn mắng tôi?"

Tần Dương thở dài: "Sao tôi lại thua dưới tay em chứ?"

"Này không phải là đương nhiên sao? Tôi cũng là ——"

Từ từ.

Nói tới đây, tôi cuối cùng cũng nhận ra, Tống Dữ Miên đã từ chối Tần Dương và nói rằng nàng có người mình thích.

Tần Dương ngồi đối diện, sắc mặt khó coi, tức giận nhìn tôi, như thể tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi.

Thời điểm này, trong đầu tôi bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ: Nếu như Tống Dữ Miên thích người nào đó, thì người đó chính là tôi.

Lại nghĩ kỹ một chút, Tống Dữ Miên đã nói có người mình thích, hóa ra, cũng là tôi.

Làm sao lại như vậy?

Tôi nhớ đến lời mời sinh nhật của Lâm Vãn Tinh mà tôi không hiểu, nhớ đến lúc Tống Dữ Miên muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra. Từng đoạn ký ức đột nhiên hiện lên, như một cơn sóng lớn ập vào đầu óc tôi, khiến tôi ngạc nhiên đến không thốt nên lời.

Cái thìa trong tay tôi rơi xuống chén canh, tôi xác nhận: "Ý chị không phải là nói... người Tống Dữ Miên thích khi đó... là tôi?"

Tới lượt Tần Dương tức giận cắt một miếng bò bít tết, hừ một tiếng: "Không phải."

"Phục vụ, tính tiền!" Tôi không thể chịu nổi cảm giác mơ hồ trong lòng, đứng dậy, quyết định phải tìm Tống Dữ Miên ngay.

"Uy, tôi còn chưa ăn xong." Tần Dương nhai thức ăn trong miệng, "Em gấp cái gì?"

"Thường Nhạc, rốt cuộc em muốn làm gì?"

Nghĩ đến lời nói đau lòng của mình, nghĩ đến Tống Dữ Miên có lẽ cũng đang buồn phiền, tôi chỉ muốn nhanh chóng đến trước mặt nàng.

" Thật xin lỗi, tôi phải đi tìm Tống Dữ Miên."

"...Mẹ nó, tốn hết nửa ngày, tôi cũng không phải đến đây để giúp em làm trợ công." Tần Dương ôm ngực, khuôn mặt mang vẻ thống khổ, "Mẹ nó, lại thua một lần."

Lần đầu tiên tôi chân thành bày tỏ lòng biết ơn với Tần Dương: "Cảm ơn chị, lần sau có cơ hội, tôi nhất định sẽ mời chị ăn cơm."

"...Xem như cũng được." Tần Dương khoa trương nhe răng trợn mắt, xua tay, "Thôi, tôi ăn thêm chút nữa, tự em lái xe về đi."

Rời khỏi Tần Dương, tôi ngồi taxi gọi điện cho Diệp Mẫn Mẫn. Khi nàng nghe máy, giọng nói thấp xuống: "Uy? Cậu làm gì thế?"

"Tống Dữ Miên còn ở phòng tự học không?"

"Làm gì, chuẩn bị đến để 'đưa ấm áp' à?" Diệp Mẫn Mẫn trêu chọc, "Vừa mới qua nhìn, vẫn còn ở đó."

"Cậu ấy ngồi ở bàn thứ hai kế cửa sổ, có vẻ như chưa ăn cơm."

"Được rồi." Tôi nói, "Tôi lập tức về đó, cậu giúp tôi để ý một chút."

"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

"Tôi không muốn làm gì cả."

Tôi chỉ muốn đi gõ cửa sổ của nàng, xin lỗi và hy vọng nàng đừng giận nữa.

Có thể mang theo một bó hoa, một ngôi sao, hoặc một mảnh nhỏ trầm lặng trong ánh trăng, để thể hiện lòng chân thành của mình.

Bình Luận (0)
Comment