Vũ Miên - Du Võng

Chương 59

"Sao không nói lời nào?"

Hai bài hát trôi qua, con đường cũng đã đi qua quá nửa. Tôi và Tống Dữ Miên, một người nghiêng người về phía kính tự xem bản thân mình,một người thì chuyên chú nhìn về phía trước để lái xe. Không khí trong xe trở nên tĩnh lặng, như thể thời gian đang ngừng lại. Cuối cùng vẫn là Tống Dữ Miên phá vỡ im lặng, thở dài một hơi, rồi hơi cúi người xuống, nhích lại gần chỗ ngồi của tôi.

Tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng thực sự thì việc nhìn vào kính khiến tôi cảm thấy khó chịu. Cổ tôi đã mỏi vì phải nghiêng quá lâu, gần như tôi sắp phải bắt đầu nghiên cứu lỗ chân lông trên mặt mình. Khi nghe Tống Dữ Miên thở dài, tôi cũng thở dài theo như một cái cớ để thay đổi tư thế.

Nhưng ngay sau đó, tôi chợt nhớ rằng mình đang ngồi trong xe của bạn gái cũ, sau nhiều năm không gặp. Không biết cậu ấy có vui mừng hay không, nhưng việc bất ngờ gặp lại khiến tôi cảm thấy choáng váng. Cuộc chia tay là do tôi quyết định, và tôi không thể nào hỏi cậu ấy quá nhiều về cuộc sống hiện tại của mình. Cuối cùng, tôi chỉ có thể hít một hơi thật sâu, tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh, ổn trọng và chín chắn hơn. Dù sao thì, tình cảm trong thế giới người lớn vốn không dễ dàng gì.

Như vừa kéo một hơi thuốc, cảm giác như bị ngộ độc khí, vừa thương cảm lại vừa buồn cười. Tôi vốn dĩ là người có miệng độc, thường dùng hình ảnh này để trêu chọc người khác. Cười đến nỗi ngã trái ngã phải, nhưng Tống Dữ Miên thì không mấy khi tỏ ra cảm xúc. Tôi từng tiếc nuối vì nàng không hiểu được sự hài hước của mình. Giờ đây, nàng liếc tôi một cái, hỏi: "Ngộ độc khí hả?"

"......"

Tôi sững sờ, không kịp phản ứng.

Hảo gia hỏa, cậu ấy không chỉ hiểu ý tôi mà còn học đi đôi với hành. Tuy rằng nói ở tình cảnh như vậy, rất khó làm người ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Không có." Tôi cố gắng tỏ ra bình thản, nghĩ rằng nếu Tống Dữ Miên đã chủ động nói chuyện, tôi không thể im lặng mãi. Thế là tôi chọn một đề tài không quá nặng nề, cảm thán: "Xe này khá tốt, mua khi nào thế?"

"Xe của chị mình." Tống Dữ Miên đáp, "Chị ấy làm việc ở H thành, trong nhà mua cho cậu ấy."

Tôi không thể không lắng nghe. Trọng điểm của câu này là ' Chị ấy làm việc ở H thành'.

Điều này có nghĩa là Tống Dữ Miên không ở H thành.

Tôi chớp chớp mắt, hoang mang hỏi: "Vậy còn cậu?"

"Mình vừa mới trở về, vẫn đang trong giai đoạn tìm việc." Tống Dữ Miên lái xe không nhanh nhưng rất ổn định. Hôm nay nàng ăn mặc cũng rất chỉn chu, mỗi lần đánh lái đều toát lên vẻ tự tin như một nữ tổng tài. "Công ty ở H thành khá ít  noiq thích hợp, mình ở nhà của chị họ, đến khi tìm được việc lại tính."

Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ: "Vậy sao không quay về? Dù sao cũng không phải làm việc ở đây."

Tống Dữ Miên trầm mặc một lúc, cúi đầu và nhẹ nhàng nói: "Mình không muốn."

Tôi cảm thấy cảm xúc của nàng có gì đó khác lạ, nhưng chỉ là một chớp mắt, có lẽ chỉ là ảo giác, nên tôi không hỏi thêm. Chưa kịp nói gì, nàng lại ngẩng đầu lên.

"Hôm nay mình có một buổi phỏng vấn, nên mượn xe của chị ấy ra ngoài, chị ấy thì chạy xe điện. Kết quả lại đụng trúng học tỷ."

"À." Tôi gật đầu, tỏ vẻ hiểu. "Cậu đang tìm công việc gì? Chúng ta ở tỉnh này đều không thiếu việc."

Tống Dữ Miên nói: "Mình đang phỏng vấn kế toán văn phòng."

"Hả?"

"Kế toán ở H thành không ít đâu." Không khí dần trở nên nhẹ nhàng, tôi cũng không còn cảm thấy ngượng ngùng, cười nói, "Tôi cứ tưởng cậu muốn làm trợ lý cho Buffett chứ."

"Có nơi phỏng vấn không?"

Tống Dữ Miên gật đầu: "Ân, mấy ngày nữa mình sẽ đi Thượng Hải phỏng vấn."

"Thế thì tốt." Trong lòng tôi âm thầm tính toán khả năng định cư của nàng ở Thượng Hải, rồi hỏi: "Cậu tìm việc ở công ty nào?"

"Phổ Hoa Vĩnh và Tất Mã Uy."

Ôi trời, tôi chưa bao giờ nghe qua.

Nhưng không thể dừng lại ở đây, tôi chỉ còn cách vò đầu cười ngớ ngẩn, phụ họa: "Oa, nghe thật là lợi hại."

Tống Dữ Miên nhìn tôi một cái, sâu kín hỏi lại: "Cậu biết gì về công ty đó không?"

Tôi sửng sốt, rồi suy nghĩ một lúc, cẩn thận nói: "... Văn phòng thuế?"

Tôi cảm giác như Tống Dữ Miên đang xem thường tôi một trăm lần trong lòng.

Nhưng thôi, câu chuyện cũng qua đi. Khi đến số nhà của tôi cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt, tôi chỉ vào chỗ đỗ xe, nói với Tống Dữ Miên: "Đỗ ở đây là được, tôi tự vào."

Sợ nàng hiểu lầm, tôi giải thích thêm: "Vào trong tiểu khu thì mất thời gian, lại dễ va quẹt xe."

Vì thế, Tống Dữ Miên đã dừng xe ở cửa tiểu khu.

Tôi tháo dây an toàn, cảm ơn nàng rồi chờ nàng mở khóa, để mở cửa xuống xe. Nhưng sau mười giây chờ đợi, tôi nhận ra nàng vẫn ngồi yên như bị nhập định, không có động tĩnh gì.

Tôi đành phải khụ khụ hai tiếng, quay lại nhắc nhở: "Cái kia, cậu chưa...."

Chưa mở khóa của cho tôi.

Câu nói của tôi chưa kịp hoàn thành đã bị một tiếng "Thường Nhạc" từ phía nàng cắt ngang.

Tôi theo phản xạ mà ồ lên, như thể đang trong một buổi quân huấn, chờ đợi câu nói tiếp theo của nàng.

Trong lòng tôi hồi hộp không thôi.

Tai tôi cảm thấy bồn chồn.

Không phải tôi đa tình, mà là tình cảnh này — gặp lại những điều cũ kỹ — khiến người ta dễ suy nghĩ lung tung. Huống chi, Tống Dữ Miên từ trước đến giờ ít nói, bây giờ lại có vẻ muốn nói gì đó.

Tôi chỉnh trang lại bản thân, hít sâu một hơi, hỏi: "Sao vậy?"

Trong xe ánh đèn tối, nhờ ánh sáng từ đèn đường bên ngoài, tôi miễn cưỡng có thể thấy rõ mặt nàng. Tôi thấy nàng dừng lại một chút, sắc mặt bình tĩnh, rồi hỏi tôi: "Bây giờ cậu đang làm gì?"

"Tôi đang làm kế hoạch quảng cáo." Tôi trả lời thật lòng, "Đang làm ở một công ty quảng cáo, quy mô cũng tạm ổn."

"Không làm phim à?"

"Không." Tôi cười, "H thành cũng không có công ty điện ảnh nào, mà quảng cáo thì ít nhất vẫn có thể phát huy chuyên môn của mình, thu nhập cũng ổn, nên tôi chọn như vậy."

Tống Dữ Miên không cười, chỉ nhìn tôi, ánh mắt nàng có phần nghiêm túc: "Vậy cậu có thể đi đến các thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, ở đó cơ hội sẽ nhiều hơn."

"Không phải cứ nói đi là có thể đi đâu," tôi có chút ngượng ngùng, giơ tay cạo cạo cái mũi. "Tôi không lợi hại như vậy."

Tống Dữ Miên đáp: "Cậu cũng chưa thử mà."

Khi tôi đang định giải thích thêm, nàng quay đầu, nghe tiếng khóa mở, rồi có vẻ hơi kỳ lạ. Sau đó, Tống Dữ Miên nhìn xuống người tôi và hỏi một câu không liên quan: "Vậy tại sao cậu lại muốn chia tay với mình?"

Tôi dừng lại giữa chừng, cảm thấy như mình vừa nghe nhầm. Tôi cau mày, không thể tin nổi: "Cậu vừa nói gì?"

Tống Dữ Miên im lặng, chỉ lẳng lặng mà nhìn đồng hồ trên xe, không biết nàng đang suy nghĩ điều gì.

Tâm trạng tôi thấp thỏm. Nhưng lẽ ra tôi nên đoán trước rằng nếu một ngày chúng tôi gặp lại, nàng nhất định sẽ hỏi câu này.

Tôi đã chuẩn bị một lý do: rằng chúng tôi không hợp nhau, giống như hàng triệu bộ phim truyền hình hay tiểu thuyết đều dùng lý do chia tay. Nếu nàng muốn tôi nói cụ thể, tôi có thể dễ dàng tìm ra hàng ngàn hàng vạn lý do khác nhau.

Chúng tôi đã trò chuyện về những điều tầm thường, những chủ đề không đau không ngứa, khiến cho mọi chuyện trở nên bình yên. Nhưng tôi biết, sự chia tay này trong mắt nàng thật ra quá đột ngột và dễ dàng.

Nhưng tôi không biết nên mở lời như thế nào với nàng.

Tôi đứng ngồi không yên, chờ đợi nàng một hồi lâu.

Nửa phút trôi qua, một phút trôi qua, rồi ba phút. Nàng cuối cùng cũng chuyển mắt nhìn tôi lần nữa, trong ánh mắt sâu thẳm không rõ dao động, trước khi tôi bắt đầu có suy nghĩ đầu hàng, cậu ấy nói: "Thôi."

Câu "Thôi" ấy như một tảng đá ngàn cân nặng đè lên ngực tôi.

Trong miệng tôi trào lên một nỗi chua xót, tôi kéo khóe miệng, muốn hỏi nàng vì sao, nhưng cuối cùng lại không nói ra được.

Cuối cùng, nàng khởi động xe, nói với tôi: "Cậu về đi, sớm nghỉ ngơi."

Tôi nuốt nước bọt, nghĩ đi nghĩ lại không biết nói gì thêm, chỉ có thể cảm ơn nàng rồi nhẹ nhàng rời khỏi xe.

Đóng cửa xe lại, tôi cúi đầu thấy rõ hình dáng nghiêng của nàng, không khỏi dặn dò: "Trên đường cẩn thận nhé."

"Ừm." Nàng gật đầu. "Tạm biệt."

"Tạm biệt," tôi đáp lại.

Dẫm lên bóng mình trên con đường trở về, tôi cảm thấy có chút chán nản.

Có vẻ như đây là lần từ biệt bình tĩnh nhất giữa tôi và Tống Dữ Miên sau nhiều năm.

Lời tác giả: Thường Nhạc của chúng ta cũng sẽ trưởng thành.

Bình Luận (0)
Comment