Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 102

- Đừng có ép ta!

Đại trưởng lão có chỗ dựa cho nên hắn mới dám nói ra những chữ này, hắn kết luận rằng, mặc dù tiềm lực của Sở Nam rất lớn, lớn đến không thể nào tưởng tượng được thì Thần Khí Phái cũng sẽ không trở mặt với hắn, cũng như ra tay với hắn. Bản thân hắn là một Võ Vương, Thần Khí Phái có được địa vị ngày hôm nay, công lao của hắn không thể xóa nhòa, con trai của hắn lúc này vẫn còn ở bên ngoài Thần Khí Phái để bôn ba, chủ trì các sự vụ bên ngoài. Tử Hoàng nếu như động thủ thì tổn thất của Thần Khí Phái khẳng định rất lớn.

Nghe thấy những lời này của Đại trưởng lão, trong mắt Tử Hoàng lóe lên một tia sát cơ, thế nhưng tia sát cơ này không ai có thể nhìn ra, mọi người chỉ thấy sự uy nghiêm mà thôi. Lão giả áo tím sao có thể không rõ suy tính trong lòng Đại trưởng lão, thế nhưng đây dù sao cũng là sự thật, hắn không thể làm gì Đại trưởng lão được, tính đi tính lại chỉ có thể nói:

- Lăng trưởng lão, ngươi đem Lăng Tiêu về chữa thương trước rồi sau đó đến Trưởng Lão điện.

- Vâng.

Đại trưởng lão không muốn lại tiếp tục khiêu khích nữa, hắn quả thật cần có thời gian để chữa thương cho Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lúc này sớm đã hôn mê, bị thương trầm trọng, ngoại trừ cắn trả do chính bản thân Lăng Tiêu thi triển Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ mười một ra còn bị uy lực cực lớn của bản biến dị Khai Thiên thức thứ ba tạo thành tổn thương lớn lao, đặc biệt là ngọn lửa kia không ngờ lại là Chân Dương Chân Hỏa.

Đại trưởng lão lui xuống, chúng đệ tử của Thần Khí Phái trên quảng trường tỷ thí ngây ngẩn ra, không ai ngờ rằng bọn họ có thể nhìn thấy tràng cảnh bất ngờ này, thậm chí còn chứng kiến uy lực Võ Hoàng xuất thủ nữa.

Những người ủng hộ Lăng Tiêu gần như trở nên trầm mặc, hành vi của Lăng Tiêu khiến bọn hắn đều cảm thấy ảm đạm. Mà những người ủng hộ Sở Nam thì lại lần nữa oanh động, Tử Mộng Nhân là người đầu tiên phóng về phía đài cao.

Về phần tỷ thí của Lý Hạo và Thần Chiến cũng đã bị cắt đứt, lúc này Tử Đông Lai hét lớn một tiếng:

- Lôi đài số 2, Lâm Vân thắng, lôi đài số 1 tiếp tục tỷ thí.

Âm thanh vừa dứt thì hai người mới hồi phục tinh thần lại, nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Sở Nam thì chiến ý trong mắt càng đậm.

- Ta nhất định sẽ cùng đánh với Lâm Vân một trận!

Thần Chiến chiến ý lẫm liệt, âm thanh vang dội.

Trong mắt Lý Hạo cũng hừng hực ngọn lửa chiến đấu, đáp:

- Người có thể cùng đánh với hắn, chỉ có thể là ta!

- Chiến Chùy Hiện!

Thần Chiến hét lớn một tiếng.

- Kiền Nguyên Trảm!

Lý Hạo cũng không cam lòng chịu yếu thế.

Trận chiến của hai người lúc này đã đến hồi gay cấn kịch liệt.

Trên đài cao, Sở Nam khoanh chân ngồi dưới đất, nắm lấy thời gian để tu luyện, đồng thời khôi phục nguyên lực, Tử Mộng Nhân chạy đến đài cao, vội vàng hỏi thăm:

- Đồ ngốc, ngươi bị thương có nghiêm trọng không? Ta có Hồi Nguyên Đan, còn có đan dược trị thương, còn có Hoạt Huyết Sinh Cơ nữa….

Đang lúc nói, Tử Mộng Nhân liền móc ra một đống đan dược đưa đến trước mặt Sở Nam nói:

- Đồ ngốc, ngươi nhanh uống đi.

Sở Nam lộ vẻ tươi cười, tiếp nhân đan dược rồi nói “Cảm ơn”, sau đó đem toàn bộ đan dược nuốt vào bụng, phẩm cấp của đan dược rất cao, vừa phát huy dược lực thì vết thương trên người Sở Nam đã bắt đầu khép lại, Tử Mộng Nhân nhìn thấy cảnh này liền yên tâm cười.

Lữ Dương Minh ngẫu nhiên nhìn về phía đệ tử đắc ý của mình, trong lòng có chút áy náy, rất nhiều chuyện của Lâm Vân lão đều không biết, ngay cả chuyện hắn có ba thuộc tính cũng không biết, nếu như Lữ Dương Minh sớm biết thì khẳng định sẽ một lòng dạy dỗ, điều áy náy nhất chính là nếu vừa rồi không phải Tử Hoàng ra tay thì quan môn đệ tử này đã chết trong tay người khác rồi.

Nhị trưởng lão chợt nói:

- Dương Minh, đồ nhi này của ngươi không tệ!

- Hổ thẹn hổ thẹn, ta còn chưa dạy gì cho hắn.

Lữ Dương Minh vẻ mặt xấu hổ nói:

- Lý Hạo cũng không tồi, tiểu tử Thần Chiến chỉ e không phải là đối thủ của hắn.

Nhị trưởng lão cười cười không đáp.

Ánh mắt Tử Đông Lai nhìn Sở Nam càng lúc càng phức tạp, Lâm Vân chính là hạt giống có tiềm lực nhất Thần Khí Phái, không biết tại sao lại kết tử thù không giải được với Đại trưởng lão, mà nữ nhi của ông ta lại là vị hôn thê của Lăng Tiêu, thế nhưng nàng lại vô cùng thân thiết với Lâm Vân.

Tử Đông Lai thở dài một hơi, hướng về phía lão giả áo tím hỏi:

- Cuộc tỷ thí cuối cùng có tiếp tục không?

- Vì sao không tiếp tục?

- Hắn…. bị thương nặng như vậy….

Tử Đông Lai chỉ về phía Sở Nam, lão giả áo tím trừng mắt đáp:

- Có lão phu ở đây, chút thương tổn đó thì tính là gì?

Tử Đông Lai chán nản không nói gì thêm, lão giả áo tím đặt tay lên người Sở Nam, muốn thay hắn trị thương, sau một phen kiểm tra, trực giác lão giả áo tím thấy có điểm không đúng, đột nhiên chộp lấy cổ tay Sở Nam, sắc mặt kinh biến.

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, chỉ có Sở Nam và Lữ Dương Minh là trong lòng biết rõ.

Lão giả áo tím há mồm kinh ngạc nói không nên lời, Lữ Dương Minh khẽ lắc đầu, lão giả áo tím lập tức đóng chặt miệng, hắn đương nhiên biết nếu tin tức này truyền ra ngoài sẽ gây ra sóng to gió lớn gì, mặc dù là vậy nhưng trong lòng lão giả áo tím vẫn cảm thấy dậy sóng, thầm nghĩ:

- Không có kinh mạch, lại có ba thuộc tính nguyên lực Kim, Hỏa, Thổ, thật không ngờ! Đúng là thập phần yêu nghiệt!

Trong lòng mặc dù kinh ngạc, thế nhưng trên mặt lão vẫn bất động thanh sắc, chầm chầm đựa nguyên lực hùng hậu vào, thay Sở Nam trị thương.

Sở Nam cảm thấy một cỗ nguyên lực khổng lồ tràn vào trong cơ thể, mà thân thể Sở Nam lúc này giống như một cái sa mạc khô hạn, gấp gáp cần một lượng lớn nguyên lực để bổ sung.

Thế nhưng, Sở Nam trong lúc lão giả áo tím tự mình ra tay chữa thương thì chợt nảy sinh một chủ ý, hắn không để nguyên lực phân bố khắp các nơi trong cơ thể, trái lại tụ tập lại một chỗ, muốn lợi dụng cỗ nguyên lực hùng hậu từ bên ngoài này để trùng kích lỗ hổng.

Hành vi này của Sở Nam hiển nhiên không thể qua mặt được lão giả áo tím, thế nhưng lão giả áo tím đối với loại yêu nghiệt này cũng không có ngăn cản, vẫn liên tục không ngừng cung cấp nguyên lực, muốn nhìn xem yêu nghiệt này rốt cuộc muốn làm chuyện yêu nghiệt gì.

Sở Nam đợi nguyên lực tập hợp đến một mức độ nhất định liền trùng kích về phía lỗ hổng, hết lần này đến lần khác, lỗ hổng nho nhỏ càng lúc càng lớn, Sở Nam vạn phần mừng rỡ, lúc đem nguyên lực lại tập trung lần nữa để trùng kích thì trong đầu Sở Nam linh quang chợt lóe, suy nghĩ đến một vấn đề vô cùng trọng yếu:

- Nếu như lực lượng có thể áp súc, khiến cho uy lực tăng gấp đôi, vậy nguyên lực có thể áp súc được hay không?

Rốt cuộc là có thể hay không thể, chỉ cần thử một lần là biết.

Sở Nam lập tức áp súc nguyên lực, một bên tập trung áp súc nguyên lực, bên ngoài thì không ngừng có nguyên lực tràn vào, bên trong thì lại không ngừng áp súc nguyên lực, sắc mặt Sở Nam bỗng nhiên trở nên dị thường tái nhợt, thế nhưng Sở Nam vẫn liều mạng áp súc.

Đang lúc nguyên lực đã bị áp súc đến không thể áp súc được nữa thì bên ngoài vẫn tiếp tục đưa nguyên lực vào, Sở Nam cũng không đem nguyên lực trong cơ thể phóng thích mà vẫn tiếp tục áp súc, đem nguyên lực đè ép đến mức tận cùng, đột nhiên biến hóa chợt phát sinh, không ngờ nguyên lực bỗng nhiên xoay tròn.

Xoay tròn theo hình đinh ốc! Điên cuồng xoáy tròn.

Nguyên lực mà lão giả áo tím đưa vào, vừa tiến vào liền gia nhập vào đội ngũ xoay tròn.

Tử Mộng Nhân nhìn thấy vẻ mặt Sở Nam ngày càng tát nhợt thì kinh hoảng hỏi:

- Đồ ngốc, ngươi sao vậy?

Sở Nam không trả lời, toàn bộ tâm tư của hắn lúc này đều đặt trên việc áp súc nguyên lực, đồng thời cũng bị nguyên lực chuyển động theo kiểu hình đinh ốc làm cho kinh sợ.

Tử Mộng Nhân lại ngẩng đầu, khó hiểu hỏi:

- Thái gia gia, tên ngốc làm sao vậy? Người không phải đang chữa thương cho hắn ư? Tại sao sắc mặt hắn càng lúc càng tái nhợt vậy?

Lúc này, Thái gia gia của Tử Mộng Nhân chỉ muốn chửi lớn, hắn cũng đang muốn biết tên ngốc của nàng đến cùng đang làm chuyện yêu nghiệt gì, hắn cảm thấy tốc độ nguyên lực đưa vào trong cơ thể Sở Nam càng lúc càng nhanh và lưu lượng cũng càng lớn hơn, bỗng nhiên sinh ra một tia cảm giác không thể khống chế.

Mặc dù chỉ là một tia rất nhỏ, thế nhưng lão giả áo tím tu vi thế nào, há có thể để tình huống như vậy xuất hiện?
Bình Luận (0)
Comment