Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1040

(*) sông lớn chứa đầy bạo thạch

Sau đó, cứ vậy mà kéo dài đến tận hôm nay.

- "Trường" và "Vực" có thể nói là cùng nguồn gốc, chỉ có điều, "Vực" là trạng thái cao cấp hơn "Trường"…

Sở Nam chợt nghĩ đến "Trường" và "Vực" mà hắn đã gặp qua, đặc biệt là Vô Cực hỏa vực của lão tổ, những lời mà lão tổ từng nói vẫn không ngừng vang vọng trong đầu hắn.

Tâm tùy ý động, quanh người Sở Nam bùng lên hỏa diễm, “Hàn Viêm Trường” khuếch tán ra, lập tức đạt đến 20 mét thì "Hàn Viêm Trường" mới dừng lại, nhưng Sở Nam vận chuyển Ngũ Hành nguyên dịch một phen, chỉ thoáng chốc thì "Hàn Viêm Trường" đã biến chất, thoáng cái đạt đến 200 mét.

"Trường" 200 mét đã hoàn toàn có thể gọi là "Vực" rồi.

Dù vậy, "Hàn Viêm Vực" vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục khuếch tán ra, chỉ có điều tốc độ đã chậm lại, thế nhưng vẫn mở rộng, Hàn Viêm đi đến đâu đều không còn bất kỳ vật nào tồn tại, tất cả đều hóa thành tro tàn, tro tàn lại háo thành hư vô, thứ có thể tồn tại cũng chỉ có Hàn Viêm mà thôi, trong "Hàn Viêm Vực" này, Sở Nam có cảm giác mình như là chúa tể.

Đến cuối cùng, "Hàn Viêm Vực" đạt đến 460 mét mới ngừng lại.

Chỉ e phạm vi 460 mét này so với Vô Cực hỏa vực của Sở gia lão tổ tu vi gần đạt đến Võ Tôn cao cấp còn muốn rộng hơn.

Mà Sở Nam còn có một loại cảm giác đó là "Hàn Viêm Vực" còn có thể khuếch tán lớn hơn, chỉ có điều là do bị giới hạn trong thần niệm của hắn, "Hàn Viêm Vực" dừng lại, 460 mét cũng vừa vặn là cực hạn mà thần niệm của hắn có thể đạt đến trước mắt.

- Thần niệm, nhất định phải nhanh chóng khôi phục lại thần niệm.

Sở Nam vừa nghĩ, lập tức bắt tay tu luyện "Trường" và "Vực" của bốn thuộc tính còn lại.

Cái này gọi là một đường thông thì trăm đường thông, căn cứ theo kinh nghiệm tu luyện "Hàn Viêm Vực", chỉ trong chớp mắt liền có “Diệu Kim Vực”.

Có “Huyền Thủy Vực”.

Có “Trọng Thổ Vực”.

Ngũ Hành chi, "Vực" cuối cùng chính là mộc thuộc tính, “Minh Mộc Vực”.

Mà lúc “Minh Mộc Vực” khuếch tán ra đến cực hạn, thân thể Sở Nam đột nhiên chấn động mạnh một cái, bởi vì bên trong đan điền của hắn, trên chiếc phiến lá kia bỗng nhiên xuất hiện một dịch tích, cùng với những giọt sương trên hoa vào sáng sớm rất giống nhau.

Dịch tích và Ngũ Hành nguyên dịch màu sắc giống nhau, nhưng lại khiến người khác cảm thấy rất tinh khiết.

Ngoài ra, Sở Nam còn có thể cảm nhận được năng lượng khổng lồ từ bên trong dịch tích này.

- Đinh… Đinh…

Dịch tích ở bên trong Ngũ Hành nguyên dịch khuếch tán ra, nên nhớ rằng Ngũ Hành nguyên dịch này cũng không phải là dạng lỏng yên tĩnh, mà là do vô số vòng xoáy tạo ra ra, thoạt nhìn thì bình yên, nhưng sự thực thì không phải vậy, vật gì tiến vào chắc chắn sẽ bị hòa tan sạch sẽ.

Thế nhưng dịch tích này lại tản ra gợn sóng.

- Hấp thu nhiều sinh mệnh lực như vậy, lại còn tạo ra dịch tích?

Lúc Sở Nam đang suy nghĩ, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng hét truyền vào tai Sở Nam:

- Nơi này là cấm địa, tiến thêm một bước, chết!

Sở Nam đang suy nghĩ chăm chú, cho nên đã bước ra một bước.

- Cho dù chỉ là một chiếc lá tầm thường, thì giọt sương kia cũng đã không đơn giản ròi, nó là tinh hoa, nếu bị Luyện Đan Sư lấy ra làm dược, thì chắc chắn trở thành một linh dược trong đan phương. Mà dịch tích xuất hiện trên phiến lá này lại càng không đơn giản, hoa cỏ bình thường hấp thu thiên địa thủy phần (hơi nước), thế nhưng, tiểu thụ kỳ dị này lại hấp thu Ngũ Hành nguyên dịch, sinh mệnh lực, chuyện này…

Trong lòng Sở Nam suy nghĩ cực nhanh, một bước đã bước ra.

Người kia thấy vậy, trên mặt liền hiện lên vẻ âm mai, quát lạnh một tiếng:

- Đã nói đây là cấm địa, tiến thêm một bước sẽ chết, vậy mà ngươi còn dám xông đến, ta không thể không bội phục lá gan của ngươi, nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Lúc này một móng vuốt đầy phân phiến thanh sắc chừng ba mét nhằm thẳng đầu Sở Nam chộp tới, phát ra tiếng gió xoèn xoẹt, bộ dạng như muốn đem đầu hắn đánh nát thành một đống hỗn độn, huyết nhục mơ hồ.

Mà Sở Nam vẫn còn đang nghĩ, hắn cảm thấy mình sắp tiếp cận chân tướng rồi, chỉ có điều Sở Nam sau khi tu luyện "Tâm Luyện quyết" thì đã có thể nhất tâm nhị dụng, thậm chí là nhất tâm đa dụng, cho nên tùy ý phóng thích một đoàn hỏa diễm.

Đối với Sở Nam mà nói thì lực lượng của móng vuốt này quá mức nhỏ bé, nhỏ bé đến mức hắn căn bản không cần phải để ý, thế nhưng, đầu của Sở Nam há là thứ người khác muốn đụng là đụng sao?

- Phụt…

Không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa, móng vuốt thanh lân này vừa tiến vào hỏa diễm, chỉ nghe “phụt” một tiếng thì đã biến mất, không chỉ vậy, hỏa diễm còn thuận theo cánh tay của hắn tràn lên người.

Tên kia vô cùng kinh hãi, thực sự hiểu rằng mình đã gặp nguy hiểm, liền hạ quyết tâm, vung cánh tay còn lại kéo đứt cánh tay đang bị hỏa diễm thiêu đốt, sau đó nhìn chằm chằm Sở Nam, trong mắt tràn đầy bối rối:

- Ngươi là Hỏa tộc nhân?

Không đợi Sở Nam trả lời thì người kia bỗng nhiên nhìn thấy tiểu Hắc đang cuộn tròn thành một đoàn trong lòng Sở Nam, càng thêm khủng hoảng, hét lên:

- Thỏ Ngọc tộc, ngươi là “người kia” của Thỏ Ngọc tộc?

Tiếng hét này giống như dùng hết toàn thân khí lực của hắn, lập tức lấy ra một khối đá, khối đá bắn lên không trung liền nổ “ầm” một tiếng, thoáng chốc lan truyền khắp bốn phương tám hướng…

Không phải nghi ngờ, đây chính là truyền đi tin tức Sở Nam đã đến Vùng đất không rơi.

o0o

Vùng đất không rơi, sâu trong năm nghìn dặm, tộc trưởng Thần Long tộc và một đám người nghe thấy âm thanh nổ vang, toàn thân chấn động, sau đó cười nói:

- Đã lâu như vậy, còn tưởng rằng ngươi không đến chứ? Nếu đã đến rồi thì nơi này sẽ là nơi kết thúc của ngươi, có rất nhiều sát chiêu đang đợi chờ ngươi, không biết ngươi có thể qua được bao nhiêu ải?

Cùng lúc đó, tên đứng trước mặt Sở Nam liền xoay người bỏ chạy, hắn chính là tinh anh Thần Long tộc, thế nhưng ngay cả trưởng lão của Thần Long tộc còn nằm trong tay người này, hắn thì tính là cái gì? Cho nên lập tức liều mạng bỏ chạy, chỉ có như vậy mới còn một mạng.

Sở Nam vẫn không nhanh không chậm tiến tới, chỉ có điều, một sợi hỏa diễm lại đuôi theo sát sau lưng người kia, người kia thấy vậy liền kêu lên hai tiếng “a a” đầy kinh hãi, tất cả tiềm năng trong cơ thể đều tuôn ra, hai chân đột nhiên biến dài biến lớn, bên trên bao phủ lân phiến, tốc độ của hắn đột nhiên tăng gấp mấy chục lần, thế nhưng sợi hỏa diễm kia vẫn theo sát sau lưng hắn.

Lúc này, trong lòng hắn đã triệt để rét lạnh, hơi liếc nhìn phương hướng một chút, sau đó bất chấp Đồ Đằng chi lực tiêu hao, điên cuồng bỏ chạy.

Sở Nam vẫn bước tới, trong mắt đột nhiên hiện lên một đạo linh quang:

- Giọt dịch tích kia, bản chất có lẽ vẫn là Ngũ Hành nguyên dịch, thế nhưng phẩm cấp lại cao hơn một tầng, tiểu thụ này có thể khiến Ngũ Hành nguyên dịch trong đan điền càng thêm tinh khiết?

Suy nghĩ này vừa hiện lên, muốn quên cũng không quên được, Sở Nam càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Từ khi trong cơ thể có Ngũ Hành nguyên dịch đến nay, tất cả năng lượng tồn tại bên trong cơ thể đều bị chuyển hóa thành Ngũ Hành nguyên dịch, mặc dù lực lượng và tử khí không thể chuyển hóa thành Ngũ Hành nguyên dịch, thế nhưng, năng lượng có thể hóa thành Ngũ Hành nguyên dịch lại thật sự quá nhiều, giống như năng lượng của Thập Vạn Đại Sơn, năng lượng Thần Long tộc, tất cả lúc này đều trở thành một phần của Ngũ Hành nguyên dịch.

Ngũ Hành nguyên dịch có nhiều năng lượng như vậy, không thể tránh khỏi bắt đầu có chút không tinh khiết. Mà gốc tiểu thụ kia lại có thể bài trừ tạp chất, có tác dụng khiến Ngũ Hành nguyên dịch càng thêm tinh khiết, tất nhiên không thể thích hợp hơn.

Chỉ có điều, nhiều thời gian như vậy, thôn hấp nhiều sinh mệnh lực như vậy mà chỉ có thể ngưng đọng được một guotj, Sở Nam nghĩ nếu như toàn bộ Ngũ Hành nguyên dịch trong cơ thể của mình đều tinh lọc thì không biết phải trải qua bao nhiêu thời gian.

- Có dù sao vẫn tốt hơn không.

Sở Nam nhẹ giọng lẩm bẩm, cũng không tham lam, cuối cùng đem ánh mắt chuyển đến Vùng đất không rơi, nhìn chằm chằm người đang điên cuồng bỏ chạy, thì thầm:

- Khối đá lúc trước hắn ném ra quả là có chút ý tứ.

Đúng lúc này, người kia đã hét lên:

- Hắn đến rồi, mau động thủ!

Ngay lập tức, chỗ đứng của Sở Nam liền sụp xuống, bắn ra thạch khối dày đặc, trên không trung lại có một cái lồng chụp xuống, thực không đơn giản, tất cả đều do mạn đằng kết thành, trên mạn đằng đều là màu u quang.

Sở Nam tiện tay chộp lấy, bắt được một thạch khối, liền đem nguyên lực tiến vào thăm dò, sắc mặt hơi đổi, thầm nghĩ:

- Năng lượng ẩn chứa trogn thạch khối này có chút giống Hỏa, cũng có chút giống kim, cuồng bạo sắc bén, nhưng có chút bất đồng đó là năng lượng bên trong lại ở trạng thái hỗn loạn, hỗn loạn như vậy làm sao có thể bình yên tồn tại?

Phía xa đã có người quát vang:

- Bạo!

Lúc chữ “Bạo” vừa thốt ra, trên không thoáng hiện tám thân ảnh khổng lồ hướng về phía Sở Nam thi triển công kích lớn nhất. Sở Nam phất tay một cái, đem toàn bộ thạch khối thu vào trong nhẫn trữ vật, đúng lúc này, cái lồng kết từ mạn đằng từ trên không chụp xuống, lúc còn cách Sở Nam một mét thì toàn bộ hóa thành tro tàn.

Tám người đều kia cả kinh, tất cả đều không rõ thạch khối làm thế nào lại biến mất, Sở Nam đảo tay một cái, trong lòng bàn tay lại xuất hiện tám thạch khối, tiếng xé gió “vun vút” vang lên, tám thạch khối phân biệt ném trúng thân thể tám người.

Nhất thời, thân thể tám người kịch liệt thu nhỏ lại, từ không trung rơi xuống mặt đất, vang lên tám tiếng vang ầm ầm, Sở Nam mặt không biểu tình nói:

- Kẻ nào nói ra thạch khối kia lấy từ đâu thì kẻ đó sống, những người còn lại… chết!

- Bớt ở đây mà châm ngòi ly gián đi, chúng ta sẽ không nói đâu!

Một người trong số đó lập tức hét lên, vừa dứt lời thì “ầm” một tiếng, trực tiếp nổ tung, Sở Nam vẫn nhàn nhạt hỏi:

- Vẫn không kẻ nào chịu nói sao?

Lời vừa dứt, âm thanh nổ vang ầm ầm rơi xuống, xung quanh huyết nhục bay tứ tung, chỉ trong nháy mắt tám người chỉ còn lại một người, chính là kẻ bỏ chạy lúc trước, sợi hỏa diễm trước mắt hắn đã biến mất, thế nhưng trong lồng ngực của hắn lại bị một thạch khối ghim vào, máu tươi trong thân thể ồ ạt chảy ra ngoài.

- Ngươi nói hay không?

Cho dù tâm chí của hắn có bao nhiêu kiên định, dưới tình huống này cũng chỉ có thể bị dọa đến thất hồn lạc phách, nghe thấy lời Sở Nam hỏi, theo phản xạ có điều kiện mà trả lời:

- Lấy được từ trong Bạo Thạch xuyên…

Sở Nam cũng không nhiều lời, trực tiếp đạp không rời đi, sau khi thân ảnh thuấn di một cái thì đã đứng tại Vùng đất không rơi.

Cùng lúc đó, tại một nơi khác, cũng có một người bị tinh anh của Phượng Hoàng tộc ngăn lại, lúc người đó sắp bị chém rơi thì liền hét lớn:

- Ngươi đừng giết ta, ta có một bí mật, bí mật về Phượng Hoàng tộc.

- Bí mật của Phượng Hoàng tộc? Ta còn không biết, ngươi có thể biết được sao?

Phụ trách khu vực này là tinh anh của Phượng Hoàng tộc, trên mặt hắn đầy vẻ giễu cợt, cắp móng vuốt có thể khai kim phá thạch đang nắm chặt đỉnh đầu người kia, tùy thời đều có thể lấy mạng hắn, chỉ nghe tên tinh anh nói:

- Ta cũng muốn xem xem ngươi đến cùng là muốn nói bí mật gì?

- Phượng Ngô Sơn sập rồi.

- Cái gì? Ngươi nói bậy cái gì đấy?

- Ta không nói bậy, đây là sự thật, những điều ta nói đều là sự thật, không chỉ Phượng Ngô Sơn sập, ngay cả Thần Long Sơn cũng đã bị hủy.

- Là kẻ nào làm?

- Tất cả mọi người đều suy đoán là do Thỏ Ngọc tộc và Kỳ Lân tộc làm.

- Phóng rắm, chỉ dựa vào Thỏ Ngọc tộc có thể giết hết Thần Long tộc và Phượng Hoàng tộc được sao? Thỏ Ngọc tộc thì tính là cái gì? Bất quá chỉ là một món đồ chơi!
Bình Luận (0)
Comment