Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1101

Giờ phút này, Sở Nam đang thi triển ra hắc động, cắn trả mang đến càng lúc càng cường đại, Ngũ hành nguyên lực mênh mông như biển trong người, có thể nói là dùng hoài không hết nhưng vào giờ phút này tựa hồ như sẽ bị hắc động nuốt chửng hết toàn bộ vậy.

Tình huống như vậy, tuyệt khó mà sống nổi.

Tốt là, nhục thể Sở Nam đủ cường hãn, còn có thể chịu được loại phản phệ này mà trấn áp xuống.

Đáp lại song chưởng của nhị trưởng lão chính là một cái Diệt Thiên Quyền khác, hắc động lại hiện, tứ phương phun ra nuốt vào.

- Phanh!

Song chưởng nhị trưởng lão bị đẩy lùi, năng lượng trong lòng bàn tay cũng bị hắc động nuốt chửng.

- A~~

Nhị trưởng lão giẫm chân xuống.

- Diệt Thiên Quyền!

- Lão phu là Thiên, lão phu không thể bại!

- Diệt Thiên Quyền!

- Phốc!

Nhị trưởng lão thổ huyết nhưng lại vẫn nói ra:

- Lão phu là Thiên, lão phu muốn ngươi chết, ngươi phải chết! Chết!

- Diệt Thiên Quyền!

...

Sở Nam lần lượt đánh ra từng chiêu Diệt Thiên Quyền, hắc động lại lần lượt hư không xuất hiện rồi lại thu vào cơ thể, mà thân hình nhị trưởng lão cao bảy trượng, dưới Diệt Thiên Quyền liên miên như vậy, năng lượng trong cơ thể bị trục xuất ra ngoài, bị thôn phệ, thân hình theo đó mà càng ngày càng trở nên nhỏ lại.

Năm trượng, ba trượng, một trượng năm...

Giống như một quả khí cầu xì hơi, sau khi phun ra không khí bên trong ra ngoài, xẹp xuống.

Nhị trưởng lão hoàn toàn bị ngược đãi, mà Sở Nam lại cường thế vô song, dưới Diệt Thiên Quyền điên cuồng đánh ra, đau nhức trong cơ thể cũng là vô hạn. Cố nén đau, Sở Nam lại tiếp tục xuất ra Diệt Thiên Quyền như cuồng phong bạo vũ, bởi vì đối với hắn, điều này ngược lại là một trong những phương pháp rèn luyện của hắn!

Chín phút sau, nhị trưởng lão đã bị đánh về nguyên hình, nhưng bộ dáng lúc này đã gầy đi mất mấy vòng, trên người vô số vết thương, xương cốt đã hoàn toàn vỡ vụn nên cơ thể không thể có gì chống đỡ được mà chỉ có thể gục trên mặt đất kéo dài hơi tàn!

Hơn nữa, thân thể nhị trưởng lão lại hiện lên một chữ "Thiên" (天)!

Bị Sở Nam sờ sờ đánh cho thành một chữ "Thiên"!

- Hiện tại, ngươi mới chính là Thiên a!

Sở Nam cũng vừa hổn hển vừa nói.

Trong ánh mắt nhị trưởng lão lúc này đã tràn đầy vẻ hoảng sợ, ngữ khí mang theo vẻ uy hiếp, nói:

- Ngươi dám... giết... ta, Thiên Trảm môn... nhất định sẽ... giết... giết... ngươi... báo thù... cho ta....

- Chỗ này là Đồ Đằng đại lục, Thiên Trảm môn ngươi như thế nào báo thù cho ngươi đây?

- Vô luận.. ngươi ở đâu... Người.. đại lục nào, Thiên Trảm môn... đều biết... đều tìm được ngươi!

Nhị trưởng lão vô cùng khẳng định.

Sở Nam nghe vậy liền nở một nụ cười càng lúc càng tươi, tiếp tục hỏi:

- Ta tới Thập Phương đại lục, các ngươi có thể tìm được sao?

- Ngươi là... người... Thập Phương đại lục? Không trách được... ngươi... lại lợi hại... như vậy...

Thanh âm nhị trưởng lão đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng, rồi lại tràn đầy vẻ do dự.

Sở Nam cười nói:

- Đúng thì thế nào? Không đúng thì thế nào?

- Vậy ngươi tại sao lại muốn tiêu diệt Thiên Trảm điện?

Sở Nam không trả lời mà hỏi tiếp:

- Ngươi có muốn sống hay không?

- Cái này... ý gì?

Trong mắt nhị trưởng lão hiện lên đầy tia máu, bắt đầu xuất hiện khát vọng nhè nhẹ.

- Mượn ngươi một cái đường về nhà, ta liền tha cho ngươi khỏi chết, lưu ngươi một mạng...

Sở Nam thực không biết thứ giúp hắn quay trở về nhà là cái dạng gì, "đường về nhà" trong lời của hắn chỉ là một cái nước đôi lập lờ.

Nhị trưởng lão nghe vậy liền không khỏi nổi giận, một hơi nói ra:

- Vì mượn Truyền Tống trận mà ngươi phá huỷ Thiên Trảm điện?

- Truyền Tống trận? Trận?

Trong lòng Sở Nam khiếp sợ vô cùng, muốn đến một khối đại lục khác vậy mà lại thông qua "Trận"!

Sở Nam trong lòng mặc dù chấn động vô cùng nhưng ngoài mặt lại không chút khiếp sợ nào, chỉ cười nói:

- Không hoàn toàn vậy, chủ yếu là ta tới tìm một người, là người Thương Hoành Sinh bắt đi, ta là tới tìm hắn đòi người.

- Thương Hoành Sinh!

Nhị trưởng lão hận không thể một kiếm chém đôi Thương Hoành Sinh, là Thương Hoành Sinh mang đến tai hoạ cho Thiên Trảm điện, lại còn khiến hắn thiếu chút nữa là chết. Đáng tiếc, hắn lúc này ngay cả khí lực đứng dậy cũng không có, chỉ có thể hận mà thôi.

- Tốt lắm, ta còn có việc khác, ngươi nếu không cho ta mượn đường trở về, ta liền tiễn ngươi chầu trời, cho ngươi "thăng Thiên" luôn!

Sở Nam khinh thường liếc nhị trưởng lão, ngữ khí tuỳ ý, mà vẻ mặt kia, chỉ cần nhị trưởng lão nói "không" một cái, Sở Nam lập tức thu lấy tính mạng của hắn.

Đường sống trước mắt, có thể tiếp tục được sống, nhị trưởng lão tuyệt sẽ không muốn chết đi, liền gấp gáp nói:

- Dĩ nhiên là có thể để cho đại nhân sử dụng, chẳng qua là...

Nhị trưởng lão vậy mà lại nói ra hai chữ "đại nhân"!

- Chỉ là cái gì?

Sở Nam chợt sẵng giọng, nhị trưởng lão vội vàng giải thích:

- Chẳng qua là, Đồ Đằng đại lục không nối liền với Thập Phương đại lục, đại nhân không thể trực tiếp từ Đồ Đằng đại lục trở lại Thập Phương đại lục được. Bất quá, đại nhân trước tiên có thể đến Huyền Thiên đại lục, rồi sau đó lại từ Huyền Thiên đại lục trở lại Thập Phương đại lục.

- Còn cách nào khác hay không?

Ngữ khí của Sở Nam rất bất thiện, không đợi nhị trưởng lão trả lời, Sở Nam liền nói:

- Nói như vậy, ngoài Huyền Thiên đại lục ra, từ Đồ Đằng địa lục có thể đi tới được những đại lục nào khác?

Nói xong, Sở Nam nhìn thẳng nhị trưởng lão, còn trong lòng khẩn trương vô cùng.

Nhị trưởng lão nhìn ánh mắt của Sở Nam, cũng thấy đựa vẻ uy hiếp trong đó nên cũng không suy nghĩ nhiều mà vội vàng nói ra:

- Có thể đi Hải Thiên đại lục, Thánh Nguyên đại lục...

Nhị trưởng lão nói ra không ít đại lục, nhưng bốn chữ "Thiên Võ đại lục" lại không hề có.

Sở Nam không có cắt đứt lời hắn mà đợi hắn nói xong, sau đó mới hỏi:

- Có thể hay không đi đến Thiên Võ đại lục?

- Thiên Võ đại lục?

Nhị trưởng lão không khỏi sửng sốt.
Bình Luận (0)
Comment