Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1106

Nếu nói Ngũ Hành Nguyên Dịch lúc trước là cấp một, vậy thì hiện tại chính là cấp ba!

Trạng thái tinh thần cũng đạt tới sung mãn!

Sở Nam hít vào một hơi thật sâu, hắn muốn bắt đầu xây dựng một đại công trình, nếu thành công, không chỉ có thể cứu được tỷ tỷ Kinh Cức, khiến nàng niết bàn trùng sinh mà cũng khiến cho hắn đạt được thu hoạch thật lớn!

Thương Hoành Sinh nhìn trạng thái tinh thần của Sở Nam, theo trực giác mà cảm thấy Sở Nam chuẩn bị làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đó nhưng hắn lại không biết Sở Nam đang muốn làm cái gì. Đúng lúc này, thân hình Sở Nam chợt loé lên, trực tiếp tiến nhập vào trong lòng đất, hướng Địa hoả chi mạch đi tới.

- Hít~~hà!

Thương Hoành Sinh hít một ngụm lãnh khí.

"Trong này mà cũng độn thổ được sao? Đây không phải là bùn đất bình thường a!"

Dưới đất bảy ngàn trượng, Sở Nam đang hấp nạp Địa mạch chi hoả, dĩ nhiên không phải giống như lúc ở Thần Khí sơn thôn phệ hoàn toàn Bàn Nhược Dong Viêm mà chỉ một chút Địa hoả, đủ để Hàn Ngọc Lam Viêm Vương Hoả thả ra Địa mạch chi hoả, sau đó liền trở lại trong phòng.

Quá trình này, bất quá chỉ là hơn nửa phút thời gian.

Thương Hoành Sinh cũng chưa kịp hồi tỉnh tinh thần mà nhìn thẳng Sở Nam, Sở Nam đột nhiên xoay người, đối diện với Thương Hoành Sinh, nói:

- Nhìn cho kỹ, ta sẽ sáng tạo ra một cái kỳ tích cho ngươi xem!

Sở Nam tự tin nói!

- Kỳ tích? Kỳ tích gì?

Thương Hoành Sinh lẩm bẩm nhắc lại, mà Sở Nam lúc này lại hướng về phía tỷ tỷ Kinh Cức đi tới.

Thương Hoành Sinh đột nhiên nghĩ tới một chuyện:

"Chẳng lẽ hắn muốn cứu nàng? Không thể nào a! Coi như là Võ Thần cũng cứu không được nàng, hắn làm sao có thể sáng tạo kỳ tích đây?"

Sở Nam nhắm mắt, hai tay vung lên, hai cỗ Địa hoả giống hệt nhau cùng bốc lên...

- A!

Thương Hoành Sinh lại thét lên một tiếng kinh hãi!

Nhìn địa hoả trong tay Sở Nam bốc lên Thương Hoành Sinh khiếp sợ không nói lên lời. Hắn nghĩ mãi không ra Sở Nam dùng thủ đoạn gì trong thời gian ngắn như vậy liền có thể thi triển ra Địa hoả giống hệt Địa hoả trong phòng, Thương Hoành Sinh không khỏi thầm nghĩ:

"Chẳng lẽ vừa rồi hắn xâm nhập vào Địa mạch chi hoả để thôn phệ Địa hoả? Hắn thôn phệ được bao nhiêu? Hắn muốn dùng Địa hoả làm cái gì?"

Ngay lúc Thương Hoành Sinh trùng trùng nghi hoặc thì Sở Nam không ngừng đem hoả diễm đưa vào bên trong cơ thể tỷ tỷ Kinh Cức, lợi dụng Hoả chi lực dò xét tình huống cụ thể trong cơ thể nàng, quá trình này lại bỏ ra trọn vẹn chín canh giờ.

Sau khi tự lượng xong, lực lượng trong cơ thể Sở Nam thông qua hình thức Hoả chi lực đem huyết nhục trong thân thể tỷ tỷ Kinh Cức lần lượt ngưng ra cá tiểu trận. Những tiểu trận này bám lên trên ba ngàn sáu trăm trận pháp kia, nhưng lại không hề xúc động tới những trận pháp này, thậm chí còn không tạo ra chút biến hoá dị thường nào.

Công trình to lớn như thế nhưng hắn lại tựa như thêu hoa trên vải, một hơi bố trí ra từng cái tiểu trận một, từ chân cho tới đầu, mặc dù hắn đang nhắm mắt nhưng hết thảy đều rõ ràng hiện lên trong đầu hắn.

Về phần nhị trưởng lão, lúc này nhị trưởng lão đáng thương vẫn thử nghiệm lần lượt các loại khả năng, còn kẻ ăn phải trận lăng nhục một trận ở Thỏ Ngọc tộc Thiên Kiếm Quật kia, nội tâm lúc này của hắn gần như trở nên băng hội (sụp đổ), trong lòng điên cuồng hét lên:

"Nhị trưởng lão làm sao còn chưa tới cứu ta? Bọn hắn buông tha ta sao? Không thể nào..."

Tại Thiên Võ đại lục, nữ tử khống chế pháp bảo hình thoi thấy một mảnh sương mù lất phất tồn tại liền hít sâu một hơi, sau đó không chút do dự mà tiến vào trong. Hai nam một nữ ở phía sau thấy vậy không khỏi dậm chân tức giận.

- Nàng rõ ràng đã xông vào rồi, lại thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút liền lấy Vực của chúng ta vây lấy nàng. Giờ phải làm như thế nào cho phải đây, sư muội, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy tay không quay về sao?

Nữ tử được gọi là "sư muội" kia nhíu mày nói:

- Tuyệt không thể tay không mà quay về, hậu quả là gì, các ngươi cũng rất rõ ràng. Nàng chỉ vừa tiến vào Vụ Cấm Hải, nhất định sẽ không kịp thích ứng, hơn nữa nàng sẽ không cho rằng chúng ta cũng sẽ tiến vào Vụ Cấm Hải. Thừa dịp nàng suy yếu cùng sơ sót, chúng ta phải đem nàng bắt lại, sau đó ngay lập tức rời khỏi Vụ Cấm Hải, nghĩ rằng sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Nữ tử kia vừa nới lỏng một hơi, lại thấy địch nhân tiếp tục đuổi theo thì không khỏi hoảng hốt một trận, không khỏi luống cuống xông bừa về phía trước!

Trong nháy mắt, bảy ngày đã trôi qua.

Sở Nam bố trí trận pháp đã hoàn thành được hai phần ba, đã đem trận pháp bố trí tới vị trí trái tim, tạm thời còn chưa nhận ra có cạm bẫy gì, hết thảy còn ở trong khống chế của hắn. Bất quá, một phần ba còn lại này, trình độ bố trí trận pháp lại nặng hơn nhiều so với trước.

Thương Hoành Sinh ngã trên mặt đất đã không còn nói hay suy nghĩ được cái gì nữa cả, chỉ riêng đại lượng Địa hoả Sở Nam phóng thích ra kia, Thương Hoành Sinh đoán chừng so với Địa mạch chi hoả còn muốn nhiều hơn nhiều.

"Hắn không thể nào kích ra nhiều Địa hoả như vậy, trừ phi..."

Nghĩ đến khả năng kia, Thương Hoành Sinh không khỏi run rẩy một trận, tự nhiên lại đem chính bản thân mình doạ tới ngất đi.

Bảy ngày, đối với Sở Nam mà nói chỉ là thoáng qua, chỉ là một lần hô hấp nhưng đối với nhị trưởng lão mà nói, đây chính là một ngày bằng một năm!

Nhiều chỉnh hợp của Truyền Tống trận như vậy hắn đã thử nghiệm không sai biệt lắm, nếu thử nữa mà không có kết quả, hai chữ "hẳn là" kia của hắn chắc phải biến thành "tuyệt vọng".

Tại Thiên Võ đại lục, nữ tử kia mỗi phút trải qua cũng tương đương với vạn năm, bởi vì mỗi phút nàng tính mạng của nàng đều có thể chấm dứt, mà ngay cả thời gian hít thở một hơi nàng cũng không có. Trước mắt, nàng không biết mình đang ở địa phương nào, còn ba người ở phía sau cũng gần như sắp đuổi kịp. Giờ phút này, trước mặt nàng là một cái u cốc, bên trong có cái gì nàng không biết, tuy chắc rằng bên trong nhất định là vạn phần nguy hiểm, chỉ cần bước vào, chính là tương đương với việc đi tìm chết, nhưng nàng không thể chần chờ, lập tức vọt vào trong. Mà ba người theo sát phía sau bất kể là Vụ Cấm Hải, trong đầu bọn hắn lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất, phải đem con mồi bắt được.

Lại năm ngày trôi qua.

Sở Nam dũng mãnh xuất ra luồng hoả diễm cuối cùng, đem trận pháp cuối cùng bố trí ngay tại vị trí mi tâm của nữ tử kia, Trữ Vật trận thành, Toả trận thành!

Sở Nam mở mắt ra, vưa lúc Thương Hoành Sinh tỉnh dậy.

Ngay lập tức, Thương Hoành Sinh thấy Sở Nam thu hồi Địa hoả lại, hắn nhất thời lên tiếng kêu ra:

- Không nên, đừng huỷ Công Lực đan của ta...

Thương Hoành Sinh hét lên một tiếng chói tai nhưng lại im bặt giữa chừng như như vậy là vì hắn thấy tỷ tỷ Kinh Cức không có nổ tung, cũng không có hoá thành hư vô mà vẫn hoàn hảo như cũ, thậm chí còn rất tốt, một đầu tóc đen bồng bềnh hạ xuống, giống như ngàn vạn tinh linh đang khiêu vũ, da thịt trắng như tuyết tán xuất một tầng quang mang nhàn nhạt, khiến thân thể ôn nhu mềm mại này được phủ thêm một tầng thánh khiết...

Chỉ là, đôi mắt xinh đẹp kia vẫn đóng chặt như cũ.

Hoả diễm tán đi, thân thể tỷ tỷ Kinh Cức hạ xuống.

Sở Nam đem thân thể nàng đón lấy, sau đó lại đem Sinh mệnh lực tràn vào thân thể của nàng, thấm vào mỗi một cái tế bào, mỗi tấc thân thể, gột rửa qua mỗi cái trận pháp mà hắn bày ra.

Cứ như vậy, sau suốt mười hai canh giờ sau mí mắt tỷ tỷ Kinh Cức mới xuất hiện vẻ run rẩy, sau mấy phút đồng hồ sau liền chớp lên một cái, tiếp đó, tần suất chớp động dần dần tăng cao.

Ngón tay khẽ động, hơi thở yếu ớt dần dần xuất hiện, đôi môi tinh xảo vô bì khẽ rung lên...

Hết thảy dấu hiệu thuộc về tính mạng, đều từ từ khôi phục!

Sau nửa canh giờ sau, mí mắt tỷ tỷ Kinh Cức nâng lên mấy cái, rồi bỗng dưng mở ra!

Một làn thu thuỷ, thanh thuần chí cực.

Nụ cười trên mặt Sở Nam sáng lạn tựa như thái dương.

Hắn đã thành công, hắn thật sự đã làm được!

Ngay một khắc này, Sở Nam cảm thấy có gì đó không đúng, dục vọng mãnh liệt mà đến. Trong ánh mắt hắn, tỷ tỷ Kinh Cức lúc này đã không còn là vô số trận pháp tạo thành, không còn là một viên Công Lực đan hay Âm Lô đỉnh mà đã trở lại vẻ vốn có của mình hiện ra trước mắt hắn, cũng chính là khiến cho huyết mạch người ta phải sôi trào!

Sở Nam không phải là thánh nhân, đặc biệt là sau khi cùng Linh Vân từng cá nước vui vầy, loại ham muốn này càng lúc càng khó ức chế, trước loại hình ảnh này, một màn kia liền hiện ra trong đầu hắn, khiến hô hấp của hắn phải dồn dập lên.

- Ngươi... là ai?

Nghe thấy nữ âm có chút khó khăn này, Sở Nam mạnh mẽ lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, ý cảnh "Trảm Dục" xuất, nói:

- Kinh Cức nhờ ta tới cứu ngươi...

Khoé mắt nữ tử chợt xuất hiện lệ quang, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm hắn.

Trong nháy mắt nữ tử mở mắt ra đó, tại Thiên Võ đại lục, nữ tử kia sau khi nhảy vào một cái u đàm (hồ nước), ý đồ muốn thoát khỏi truy sát của địch nhân. Lúc nữ tử này chìm xuống đến hai trăm mét, nàng cảm giác được chân của mình giống như là va chạm vào một thứ gì đó.

Giờ phút này, tại Đồ Đằng đại lục, nhị trưởng lão đã thấy tuyệt vọng thì đột nhiên ngây ngẩn cả người, bởi vì Truyền Tống trận trước mắt, đột nhiên sáng lên!

Ánh sáng này nói rõ, hắn với một Truyền Tống trận nào đó tại Thiên Võ đại lục, kết nối thành công!

Lập tức, Tiểu Hắc liền túm lấy nhị trưởng lão lôi đến phòng Sở Nam đang đứng ngây người, đang lúc chuẩn bị thả nữ tử tuyệt mỹ trong tay xuống liền nghe được tin tức về Truyền Tống trận, nhất thời hắn lại ngây ngẩn cả người, hai tay không kìm được mà đem nữ tử trong tay ôm chặt vào lòng...

Trong lòng lại điên cuồng gào thét:

"Có thể trở về nhà, cuối cùng có thể về nhà!"

Vui sướng vì có thể về nhà khiến cho Sở Nam hưng phấn tới tột đỉnh!

Đầu óc hắn lập tức hiện ra một loạt thân ảnh quen thuộc, mà trong lúc đắm chìm như vậy, hắn lại quên mất mình đang ôm thật chặt một thân thể nóng bỏng.

Tỷ tỷ Kinh Cức cảm thấy đau, nhưng nàng không có kêu lên mà lại mượn đau đớn để hồi lại trí nhớ.

Nàng nhớ tới mình bị bắt cóc, phải rời khỏi muội muội, nhớ tới bị ép ăn vào mấy ngàn loại linh dược, lại nhớ tới cảnh bị nướng trên lửa, lại nhớ tới người nọ nói muốn biến mình thành một viên đan dược, ngày đan thành cũng là ngày nàng kết thúc sinh mệnh.

Trí nhớ tựa như thuỷ triều ùa tới, nàng cái gì cũng nhớ được cả, mắt thấy Thương Hoành Sinh gục trên đất, lửa giận thoáng cái hừng hực bốc lên, cao tới vạn trượng...
Bình Luận (0)
Comment