Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1139

Tương Hân kinh ngạc vô cùng.

- Mà ngươi, chỉ cần an tâm tu luyện, chuẩn bị tốt Thượng quốc trả thù là được.

Đang nói Sở Nam lại trợn mắt lên, nói:

- Ngươi phân phó xuống, đem những thứ ta cần dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến đây.

- Vâng, đại nhân.

Tương Hân lập tức đi xuống dưới chuẩn bị, còn Sở Nam lại tiếp tục đắm chìm vào trong nghiên cứu Truyền Tống trận.

Tốc độ quả nhiên đủ nhanh, chỉ dùng ba ngày thời gian Tương Hân liền đem hết thảy mọi thứ Sở Nam cần đều chuẩn bị tốt. Sở Nam ngay lập tức liền mang theo An Võ Thánh, đi cùng còn có mười tên Võ Tôn đại viên mãn. Vuốt ve Tiểu Hắc, dẫn Tiểu Nê Thu, Sở Nam hướng về phía hoàng cung Phong Dương Thượng quốc mà đi.

Nghe được kế hoạch của Sở Nam như vậy, thập đại Võ Tôn cùng An Võ Thánh không khỏi bất an một trận. Nhưng mà, sinh tử bọn hắn trong tay Sở Nam, ai cũng không dám lên tiếng phản đối, An Võ Thánh hỏi:

- Chủ nhân, chúng ta thực sự sẽ đi Phong Dương Thượng quốc?

- Ngươi thấy ta giống như nói giỡn sao?

- Nhưng mà...

- Không có cái gì là không thể, không nhưng nhị gì hết! Đến lúc đó nghe mệnh lệnh của ta là được.

Sở Nam kiên quyết cắt lời hắn, sau lại chuyển đề tài hỏi An Võ Thánh:

- Kiện pháp bảo kia ngươi tế luyện ra sao rồi?

- Còn chưa nắm giữ được toàn bộ.

- Ra sức thêm đi, đợi đến khi Tấn quốc bỉ tái kết thúc, chúng ta liền đi xem Toả hải không bình!

- Vâng, chủ nhân.

Kế tiếp đó là một nắng hai sương gấp rút lên đường, thời điểm ban đêm có thể nhìn thấy sao Sở Nam lại đi quan khán tinh tú ứng với Thú Bì tàn trận. Sở Nam đã quan khán tới vị trí thứ mười ba liền chậm rãi thích ứng, Sở Nam phát hiện, kể từ lần trước phục dụng Phong Ma đan bố trí ra vị trí thứ mười ba xong, hắn thối luyện mười ba khoả tinh tú liền dễ dàng đi không ít.

"Nếu có trợ giúp thối luyện tinh thần uy năng như vậy, chuyện phục dụng nhiều Phong Ma đan cũng là có thể thực hiện được."

Trong trữ vật giới chỉ của hắn lúc này còn có lượng lớn linh dược luyện chế ra Phong Ma đan, đây đều là thứ lấy được trong động phủ tại Đồ Đằng đại lục kia.

Thời gian nhanh chóng qua đi, một đoàn người Sở Nam cách hoàng cung Phong Dương Thượng quốc càng lúc càng gần, không biết Sở Nam có ý đồ gì, đám người An Võ Thánh trên mặt đều hiện lên vẻ âm trầm càng lúc càng đậm, gần như chuyển thành màu đen...

Một đêm nào đó, đoàn người Sở Nam đã hạ xuống phụ cận thủ đô Phong Dương thượng quốc, Phong Dương thành!

- Chủ nhân, chúng ta giết vào nơi này sao?

Một gã tên là Hậu Quang Vũ, Võ Tôn đại viên mãn cố lấy dũng khí hỏi.

Sở Nam quay đầu nhìn kẻ vì suy đoán mà sợ tới choáng váng này cười nói:

- Tốt, ngươi giết vào trước, chúng ta tại chỗ này chờ ngươi!

Hậu Quang Vũ vẻ mặt tràn đầy vẻ ngượng ngùng, hắn nói:

- Chủ nhân, ta chỉ hỏi thôi.

- Chỉ hỏi? Vậy ngươi cảm thấy ta nói giỡn đúng không?

- Chủ nhân, người nói thật?

Hậu Quang Vũ giờ phút này đã hối hận muốn chết rồi, tại sao phải nhiều lời chi a. Kết quả là, tự mình kiếm cho mình đại phiền phức như vậy, Hậu Quang Vũ vụng trộm hướng Sở Nam nhìn lại, Sở Nam nhàn nhạt nói:

- Nếu đã như vậy, ngươi đi đi.

Vừa mới còn hối hận vạn phần, Hậu Quang Vũ nghe được lời này lập tức bằng tốc độ nhanh nhất hướng Phong Dương thành vọt tới. Còn những Võ Tôn khác thấy cảnh này trong tâm đều ăn mừng không thôi.

"May mắn vừa rồi ta không có nhiều lời, bằng không..."

Đám Võ Tôn đang tự ăn mừng liền thấy Sở Nam quay người nhìn chòng chọc bọn hắn, Sở Nam nói:

- Các ngươi cũng không cần đứng chỗ này đùa giỡn nữa, cùng một chỗ xông vào đi a.

- Chủ nhân...

Chín tên Võ Tôn ngạc nhiên một trận, bọn hắn nguyên bản tưởng rằng chủ nhân bọn hắn có lòng tin như vậy chắc hẳn là sẽ lại muốn bố trí xuống một cái đại trận gì đó, lại dựa vào đại trận liều chết, nói không chừng còn ăn may cái gì đó. Nhưng mà, xem ra chủ nhân bọn hắn hàng thật giá thật muốn bọn hắn trực tiếp xông vào.

- Các ngươi không muốn đi?

- Đi!

Chín tên Võ Tôn không dám đi sao?

- Cũng không cần tàn sát người vô tội, chỉ cần các ngươi đem những vị nhi tử, tôn tử gì đó của thừa tướng, tướng quân, thành chủ,... bắt một đống lớn là được rồi...

Nghe được lời này, chín tên Võ Tôn đang muốn đạp không rời đi nội tâm dễ chịu đi không ít, so với đánh giết tại phụ cận hoàng cung mà nói, bắt cóc những kẻ này thật quá đơn giản. Nhưng mà, Sở Nam lại chưa còn nói xong:

- Nhớ lấy, tuyệt đối không thể vô thanh vô tức mà bắt người đi, phải gióng cờ khua trống mà bắt cóc, nháo càng lớn càng tốt! Còn có, phải dùng danh hào Thiên Tướng quốc mà làm!

Không để bọn hắn kịp kinh ngạc Sở Nam lại trực tiếp hạ lệnh:

- Đi thôi, sau hừng đông phải có mặt tại chỗ này, thuận tiện cũng nói cho Hậu Quang Vũ một tiếng.

Chín tên Võ Tôn cung kính gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.

Sở Nam xuất ra một đống lớn tài liệu, đối với An Võ Thánh cùng Tiểu Nê Thu nói:

- Hai người các quán chú đầy Pháp tắc vào những thứ này đi, ta có việc cần dùng. Sau khi làm xong, An Võ Thánh, ngươi liền hướng Phong Dương thành trông nom mười người bọn hắn, nếu có Võ Thánh xuất hiện, không cần liều chết, chỉ cần dây dưa là đủ.

Lập tức, Sở Nam tiến vào trong lòng đất mà bố trận. Trận pháp hắn muốn bố trí ra là hai bộ đại trận, một bộ là muốn đem Phong Dương thành khoá chặt lại, một bộ lại bao trùm lấy hoàng cung. Đại trận vẫn là lấy Sát Ngư trận làm trận cơ, ngoại trừ khảm nhập Sinh Tử Băng Hoả trận ra hắn còn có Toả trận cùng Trữ Vật trận mà hắn nghiên cứu từ trong trữ vật yêu đái. Tự nhiên, Toả trận là đem Phong Dương thành khoá kín lại, còn Trữ Vật trận lại là đem Phong Dương thành coi như một cái không gian trữ vật mà tiến hành gia cố thêm.

Bộ trận pháp còn lại thù dùng Thú Bì tàn trận làm trận cơ, bởi vì chém giết Phi thiên cửu hồ xong, cái hạt châu Tổ bảo kia đã bị Sở Nam kíp nổ cho nên tài liệu có thể dùng được trong tay hắn chỉ đủ bố trí ra mười hai vị trí. Lại phụ dùng Chính Phản Ngũ Hành Đại Tuyệt Sát trận đã trải qua Sở Nam cải tiến, mà Thuỷ, Thổ trong Ngũ hành này lại là do Pháp tắc cấu thành. Còn có một bộ từ tay Vạn Trận lão tổ chỉnh hợp lại, Huyễn Hồn Thuỷ Kính trận. Mặt khác, còn có vô số trận pháp khác như: Sinh Tử trận, Thuỷ Hoả trận, Toàn Phong trận, Trọng Lực trận, Tụ Nguyên trận, Thiên La Địa trận,...

Sở Nam biết rõ Phong Dương thành này cùng hoàng cung đều có đại trận thủ hộ, là những đại trận cực kỳ lợi hại. Dù sao, hơn sáu nghìn năm truyền thừa đó cũng không phải là chuyện nói chơi. Sở Nam mặc dù đối với trận pháp cũng rất có thành tựu, cho dù muốn phá giải được chúng cũng không phải là việc cực ngắn gì, dưới tình huống không khiến kẻ khác chú ý, hắn lại đem toàn bộ đại trận thủ hộ làm quen một hai.

Bất quá, Sở Nam có thể khiến cho chúng không thể hấp thu được năng lượng từ lòng đất mà ngược lại còn đem năng lượng này rút ra nhập vào trong những trận pháp hắn bố trí, mặc dù hắn đã chuẩn bị không ít năng lượng chi vật. Nhưng mà, nguồn năng lượng tối trọng yếu nhất vẫn cần phải hắn cung cấp cho!

Vì thuận lợi bố trận, Sở Nam để thập đại Võ Tôn đi hấp dẫn chú ý của mọi người, bản thân thì đi thực hiện kế sách minh tu sạn đạo, ám độ trần thương (ngoài mặt thì làm việc này, bên trong ngầm làm việc khác)!

Hậu Quang Vũ đến cửa thành, không đợi thành thủ vệ lên tiếng thì hắn trực tiếp xuất sát chiêu đem đám thành thủ vệ này tiêu diệt sạch sẽ, đang lúc muốn một đường giết vào thì chín tên Võ Tôn phía sau đã đuổi kịp đến. Sau khi nói lại với hắn chuyện đại nháo Phong Dương thành xong, Hậu Quang Vũ liền cảm giác như bản thân như mình lọt vào một cái sa mạc mênh mông không thấy đầu cuối.

Kết quả là, Phong Dương thành nổi lửa, nước tuôn, tiếng hét vang lên:

- Thiên Tướng quốc đến phục cừu đây!

Mười tên Võ Tôn nhất tề quát lên khiến cho cả Phong Dương thành phải chấn động, cường giả hoàng cung, tinh binh liền xuất ra...

Mà mười tên Võ Tôn này lại tán nhập vô hình (tản ra khắp nơi), từng người đều hướng về phía đám nhà giàu nhà cao cửa rộng tiến hành bắt cóc mà đi!

Phong Dương Thượng quốc quốc chủ cũng bị từ "nhất long hí nhị phượng" cho kinh hãi tỉnh dậy mà giận tím mặt.

- Thiên Tướng quốc, còn dám nhảy nhót trước mặt ta, đem toàn bộ đám Thiên Tướng quốc kia bắt sống lại cho trẫm! Trẫm muốn hảo hảo làm cho người trong thiên hạ nhìn một chút, dám thò tay tới địa bàn của trẫm, xem ra trẫm cũng muốn ban bố một đạo Tàn sát lệnh huyết tinh mới được!

Trong hoàng cung, cao nhân không thiếu, Phong Dương quốc chủ một điểm cũng không lo lắng an toàn của hoàng cung!

Bất quá, một gã Võ Thánh đại viên mãn lại cảm thấy trong lòng có gì đó bất an. Võ Thánh đại viên mãn này liền đem thần niện phóng xuất ra, đem xung quanh Phong Dương thành quét qua ba lượt nhưng vẫn không thấy nguồn gốc của cỗ bất an này ở đâu. Rồi sau đó, thần niệm lại hướng sâu xuống đất mà tìm kiếm một hai, phát hiện được đại trận thủ hộ vẫn hoàn hảo như cũ thì liền nhíu mày lại, ánh mắt lại hướng lên trời quét đi, cuối cùng, vẫn không bắt được một chút gì.

- Hẳn là, là lão phu đa tâm?

Tên Võ Thánh đại viên mãn này lại không biết, bên dưới thủ hộ đại trận mấy ngàn mét, Sở Nam vừa mới đem Thù Bì tàn trận bố trí tốt, cho nên dẫn đến ngay cả Võ Thánh đại viên mãn cũng không thể phát hiện ra, mà những người khác lại càng không thể. Huống hồ, chú ý lực những người kia hoàn toàn bị hỗn loạn trong thành hấp dẫn rồi.

Phong Dương thành đã là chó sủa gà kêu, tinh binh đi tuần tra khắp nơi nhưng lại không hề thấy chút đầu mối nào, loạn theo đó mà càng thêm nghiêm trọng. Dù sao, cùng với Võ Tôn đại viên mãn chơi trốn tìm, chuyện này làm sao mà đám tinh binh kia có khả năng tìm được, mặc dù tu vi đám người này không thấp, thấp nhất đã đều ngoài Võ Vương chi cảnh.

Mà những cái gia tộc kia tự nhiên cũng có không ít Võ Tôn, nhưng đám Võ Tôn đại viên mãn này đều một kích đắc thủ liền bỏ chạy, khiến cho bọn hắn có phòng cũng như không!

Rất nhanh, trời đã sáng.

Sở Nam từ trong lòng đất nhảy lên, phủi tay cười nói:

- Vừa vặn phù hợp, trận thành.

Cùng lúc đó, mười tên Võ Tôn muốn rời khỏi Phong Dương thành liền bị một gã Võ Thánh cản lại, An Võ Thánh lập tức hiện thân, đem tên Võ Thánh kia dây dưa, mười tên Võ Tôn kia lập tức muốn nhân cơ hội mà thoát thân rời đi nhưng lúc này lại có hai tên Võ Thánh khác nhanh chóng lao tới khiến cho An Võ Thánh phải bó tay bó chân.

Sở Nam thấy cảnh này liền cười nói:

- Tiểu Hắc, đi, chúng ta cùng góp vui đi!

Phong Dương Thượng quốc tam đại Võ Thánh đem mười tên Võ Tôn đại viên mãn cùng An Võ Thánh vây quanh tại một chỗ. Tên Võ Thánh cản đường lúc đầu kia lên tiếng nói:

- Thật sự là một đám không đầu óc, không biết tự lượng sức mình, dựa vào mấy người các ngươi có thể vì Thiên Tướng quốc phục cừu sao? Dám ở Phong Dương thành muốn làm gì thì làm sao?

- Ngươi tốt nhất... tốt nhất... thả chúng ta, nếu không...

Thanh âm run rẩy này tự nhiên là đến từ Hậu Quang Vũ, nhưng không đợi hắn nói xong Tề Võ Thánh liền quát lên:

- Nếu không, nếu không thì sao?

- Nếu không các ngươi sẽ không có quả ngon mà ăn đâu, nếu không muốn biến thành nô bộc của chủ nhân!

Hậu Quang Vũ thoáng cái mãnh liệt rống lên, không những thế hắn còn kết hợp với "kinh nghiệm" của bản thân mà còn kèm hai chữ "nô bộc" bên trong.

- Lớn mật!

Tề Võ Thánh cuồng nộ, hắn đường đường là Võ Thánh, mặc dù ở Phong Dương Thượng quốc cũng coi như là kẻ có địa vị, nhưng mà làm sao có thể nô bộc của kẻ khác được, hắn lập tức quát lạnh:

- Ngươi tính là cái thứ gì?

Dứt lời, Tề Võ Thánh liền xuất ra một mũi thuỷ tiễn bắn thẳng đến Hậu Quang Vũ, muốn cho Hậu Quang Vũ đẹp mặt một cái, để cho Hậu Quang Vũ vì lời nói của mình mà trả giá thật lớn, đương nhiên, cái giá này chính là tử vong!

An Võ Thánh hừ lạnh một tiếng, Thổ pháp tắc chi kiếm bỗng nhiên chém tới, ngay lập đem mũi thuỷ tiễn ẩn chứa Pháp tắc kia trảm thành hai nửa, trong nội tâm lại không khỏi thầm nhủ:

"Thuỷ pháp tắc của Tiểu Nê Thu ta không khắc được, chẳng lẽ Thuỷ pháp tắc của ngươi ta khắc không được?"

An Võ Thánh vừa ra tay hai tên Võ Thánh còn lại đều lập tức muốn xuất thủ, nhưng mà Tề Võ Thánh dưới cơn nóng giận lại ngăn cản lại. Tề Võ Thánh nhìn chòng chọc An Võ Thánh nói:

- Ngươi chính là tên gia hoả mại chủ cầu vinh (bán chủ cầu vinh)?

- Ta tin tưởng, ngươi cũng nối bước ta thôi!

An Võ Thánh lạnh lùng nói, lại đối với Sở Nam đầy tin tưởng. An Võ Thánh đối với đám người Hậu Quang Vũ nói:

- Các ngươi đi trước, ta đoạn hậu.

- Có tam đại Võ Thánh chúng ta ở đây, các ngươi có thể đi được sao?

Tề Võ Thánh cười mười phần chế nhạo, mới nói xong ánh mắt hắn bắn thẳng về phía trước mà quát:

- Ai? Cút ra cho bản Thánh!
Bình Luận (0)
Comment