Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1147

Sở Nam nhàn nhạt nói ra, râu tóc trên khuôn mặt lão tuy vẫn còn vân đạm phong khinh nhưng sâu trong ánh mắt lão đột nhiên biến đổi, như ẩn chứa một cỗ uy năng nào đó mà ánh mắt thoáng cái lập tức khiến cho người khác cảm thấy hô hấp khó thông. Tiểu Nê Thu cùng An Võ Thánh đều không tự chủ được mà hướng sang một bên thối lui, còn mười tên Võ Tôn đại viên đã lùi ra khá xa lại càng không thể chịu nổi, cả người run rẩy không thôi.

Duy nhất không có động tĩnh đấy, vẫn còn đang đứng đấy, chính là Sở Nam!

Bạch lão đầu "ồ" lên một tiếng, ánh mắt xoay chuyển, uy thế càng thêm mãnh liệt nhưng mà Sở Nam vẫn không chút nào nhượng bộ, không chỉ không nhượng bộ mà còn đối nhãn với bạch lão đầu cùng một chỗ!

Chuyện này, đều lọt vào mắt đám người Hứa Võ Thánh, tất cả đều kinh ngạc tới dại cả người ra. Hứa Võ Thánh lên tiếng nói:

- Chuyện này rốt cuộc là sao? Đầu Hung giao kia cũng phải tránh lui, hắn một trung giai Võ Tôn như thế nào lại ngăn cản được Đại Võ Thánh uy áp?

Dưới ánh mắt chằm chằm của bạch lão đầu, như phản xạ, trong đầu Sở Nam liền mà hiện lên bức tinh thần đồ (bức vẽ tinh tú) trong Thú Bì tàn trận kia, rồi sau đó chợt loé hiện lên trong đôi mắt của hắn, uy áp của bạch lão đầu kia, ngược lại coi là cái gì?

Bạch lão đầu kinh ngạc càng ngày càng lớn, thời điểm khi vừa tăng thêm uy lực lần nữa thì Sở Nam lại buông thõng tay ra, nhún nhún vai mà nói:

- Như vậy thật không thú vị, nếu ngươi là tuyệt thế mỹ nữ ta cũng không ngại cùng ngươi nhìn thêm một hồi, nhưng mà bộ dáng như kẻ sắp chết già như ngươi, ta thật có chút ngán.

- Muốn chết!

Năm người Hứa Võ Thánh đồng thời cao giọng quát lên.

Sở Nam mãnh liệt quay đầu nhìn chằm chằm Hứa Võ Thánh, với tinh tú trong mắt chưa tán đi, dưới cái nhìn chằm chằm của Sở Nam, Hứa Võ Thánh không khỏi lùi về sau nửa bước, chúng Võ Thánh không khỏi kinh ngạc lần nữa.

Sở Nam lại nở một nụ cười, nói:

- Muốn chết không phải ta, mà là ngươi! Sao ngươi không hướng bạch lão đầu này báo cáo, ngươi như thế nào lại giết chết năm tên sơ giai Võ Thánh Phong Dương Thượng quốc, một gã trung giai Võ Thánh hay sao?

Nghe được ngữ khí của Sở Nam như vậy Hứa Võ Thánh sợ hãi quá đỗi, Xương Võ Thánh đồng dạng cả người cũng run lên.

Trong mắt bạch lão đầu tinh quang chợt loé, ngay lập tức thần niệm phát tán ra rồi quay trở lại, tinh quang trong mắt theo đó mà chuyển thành sát khí nồng đậm, lạnh tanh mà hỏi:

- Ứng Tử Hùng chết rồi hả?

Bạch lão đầu không có hỏi thẳng ai, cũng không có nhìn ai cả nhưng hai người Hứa Xương nhị vị Võ Thánh đã đều khom lưng tới chín mươi độ, ngập tràn sợ sệt mà đáp ứng một tiếng:

- Chết rồi!

- Tề Minh Tuyên cũng đã chết?

- Chết rồi!

- Bọn Tần Cương Việt cũng đã chết?

- Chết rồi!

- Chết như thế nào?

Càng hỏi, ngữ khí của bạch lão đầu càng thêm bình tĩnh nhưng hai người Hứa Võ Thánh lại càng kinh hoảng đến cực điểm, run rẩy tới cực điểm. Run rẩy mà kể lại sự tình một lần, sau khi kể xong không khí toàn trường không khỏi ngưng trệ tới cực điểm, ngay cả tiếng tim đập, thanh âm hô hấp cũng không ai dám phát ra, mà Phong Dương thành huyên náo nơi xa xa, khi truyền tới nơi này tựa như gặp phải thứ gì đó gương mà phản xạ ngược trở về.

Thật lâu sau, bạch lão đầu mới lên tiếng nói:

- Các ngươi như thế nào không có chết?

- Đại Võ Thánh, chúng ta...

Bạch lão đầu không thèm ngó ngàng tới bọn hắn nữa, điểm đến đây mới coi như đủ rồi, ánh mắt băng hành lại một lần nữa chuyển về phía Sở Nam.

Trong nội tâm lão lúc này như nhỏ máu, Phong Dương Thượng quốc có hơn sáu nghìn năm nội tình nhưng kể cả hắn bên trong, bất quá cũng chỉ có mười năm tên Võ Thánh. Trước sau đã có mười hai tên hiện thân tại chỗ này, còn lại một gã cao giai Võ Thánh cùng hai tên trung giai đang canh giữ hoàng cung ra mà thôi. Nhưng mà, chỉ ngắn ngủi như vậy đã bị người ta trảm sát mất sáu gã Võ Thánh, chuyện này đã không còn là chuyện nhỏ gì nữa mà đã là sự tình khiến Phong Dương Thượng quốc phải rơi vào hoàn cảnh thương cân tổn cốt!

Mà hết thảy, đều do tên tiểu tử trước mặt mang đến!

- Đừng nhìn ta như thế, lệnh của Thiên Tướng quốc vốn cũng không phải doạ người gì cả, là các ngươi không tin lấy mà thôi! Từ lúc Phong Dương Thượng quốc xuất binh một khắc liền nhất định sẽ có kết cục như ngày hôm nay. Sáu gã Võ Thánh vẫn lạc, chỉ là khúc dạo đầu mà thôi, tiếp theo đây là tới phiên các ngươi!

Sở Nam bộ dáng như không chút áp lực mà nói ra.

Năm tên cao giai Võ Thánh muốn lập tức xuất thủ nhưng bạch lão đầu lại không có hành động cũng không có ra lệnh gì, bọn hắn chỉ có thể nhịn xuống.

Sở Nam lại nói:

- Đúng là, Phong Dương Thượng quốc tối cường lực lượng, không sai biệt lắm đều đến cả rồi a...

- Ngươi nếu thần phục lão phu, lão phu liền bỏ qua hết thảy.

Bạch lão đầu mạnh mẽ trấn áp đau thương trong lòng xuống mà lên tiếng nói. Dù sao, sáu gã Võ Thánh kia cũng đã chết rồi, ngay cả bột phấn cũng không còn dư lại, lại cũng không có khả năng phục sinh, do đó lão bây giờ muốn truy cứu cũng chính là vì giành được lợi ích lớn nhất cho Phong Dương Thượng quốc, mà hết thảy biểu hiện của tiểu tử này, cái gì mà Vụ Cấm Hải, cái gì mà bố trận trong năng lượng cuồng bạo, giá trị so với sáu gã Võ Thánh kia còn lớn hơn!

- Như vậy a, ngươi để Phong Dương Thượng quốc đầu hàng Thiên Tướng quốc, ta liền có thể cân nhắc!

- Thần phục ta, ngươi tại Phong Dương Thượng quốc, dưới một người mà trên vạn người.

- Không đủ, ta rất không vui khi có người đứng trên đầu ta.

- Ngươi xác định muốn uống rượu phạt? Muốn đi tìm tử lộ?

- Ta rất lâu rồi không có uống qua rượu, về phần tử lộ, ta một mực đều đi trên tử lộ rồi!

Bạch lão đầu nghe được đáp án như vậy liền biết rõ Sở Nam tuyệt đối sẽ không thần phục lão, hai mắt lão khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lão nói:

- Đã như vậy, lão phu đành phải đem ngươi huỷ diệt!
Bình Luận (0)
Comment