Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1192

Tỷ tỷ Thiên Quy không chút phẫn nộ, lại nói:

- Ngươi muốn ta lấy thân tương hứa (báo đáp)?

Vừa dứt lời, Thiên Quy liền quát lớn:

- Thế nào? Ngươi không phải vừa nói chuyện gì cũng đồng ý sao? Bây giờ tại sao ngươi lại chần chờ? Bổn Vương biết rồi, ngươi chắc chắn sẽ không quan tâm đến cảm nhận của ta, ngươi không thật sự muốn háo giải ân oán của chúng ta.

Đôi mi thanh tú của tỷ tỷ Thiên Quy chợt nhíu một cái, ánh mắt như lợi kiếm đâm thẳng vào nội tâm Sở Nam, hỏi:

- Như vậy có đủ không?

- Cô ta thật sự đáp ứng? Đáp ứng?

Thiên Quy sững sờ, tia cảm động vừa rồi lại lần nữa dấy lên, hắn nhìn về phía Sở Nam, trong lòng mơ hồ hi vọng Sở Nam cự tuyệt.

Sở Nam có chút phiền muộn nói:

- Như vậy làm sao có thể đủ?

-DG-: Không lẽ ku Nam chỉ hứng thú với Thiên Quy chứ không phải tỷ tỷ?

- Ngươi…

Thiên Quy rống lên, nhưng vừa thốt ra một chữ lập tức đem câu nói tiếp theo nuốt trở về.

- Không phải ta không muốn đủ, mà là ta không dám đủ, sau lưng ngươi có Thiên Dương Võ Thần, nếu như lấy thân tương hứa, ngươi cảm thấy dủ sao? Nếu Thiên Dương Võ Thần tìm đến ta, ta khẳng định ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có đã bị đập chết rồi! Cho nên, ta cảm thấy không chỉ là muốn lấy thân tương hứa mà còn muốn lấy tâm tương hứa! Như vậy có lẽ đủ.

- Lấy tâm tương hứa?

Tỷ tỷ Thiên Quy lẩm bẩm, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Nam, trong lòng thầm nghĩ:

- Vừa rồi hắn không phải cự tuyệt tiểu đệ giúp đỡ, nói rằng vợ của hắn đang chờ sao?

Thiên Quy ở bên cạnh cũng không hò hét nữa, thần sắc có chút biến hóa.

Sở Nam cũng nhìn chằm chằm tỷ tỷ Thiên Quy, không chút lùi bước.

Sau nửa ngày, tỷ tỷ Thiên Quy đang xoay tròn mới nhàn nhạt nói:

- Ngươi nếu như không hóa giải được, ta sẽ khiến ngươi chịu ngàn lần cuồng phong quét, vạn lần tàn vân phá!

Nghe thấy lời này, Thiên Quy theo điều kiện phản xạ muốn thốt ra chữ “không”, thế nhưng vừa mở miệng lại phát hiện không thể thốt ra từ nào.

Tỷ tỷ Thiên Quy còn nói thêm:

- Ta sẽ cố gắng thực hiện những gì ngươi nói, dùng… tâm… tương… hứa!

- Ngươi không cần phải cố gắng, chỉ cần ngươi muốn là ngươi có thể làm được.

Sở Nam cười nói, cùng tỷ tỷ Thiên Quy xoay tròn, năng lượng không chút thay đổi, tiếp tục nói:

- Vậy bây giờ ngươi hãy tiến hành bước đầu tiên của lấy tâm tương hứa, ngươi tên gì?

- Thiên Nhiên.

Lời phát ra từ miệng tỷ tỷ Thiên Quy không hề có chút hàm xúc ẩn nộ nào, Thiên Quy cảm thấy tay chân luống cuống, muốn lên tiếng nhưng lại không biết nói gì, bởi vì cục diện hiện nay đều do một tay hắn dựng lên.

- Thiên Nhiên, quả nhiên rất tự nhiên.

Khoa trương một câu, Sở Nam lại nói một câu khó hiểu:

- Mười năm, mươi năm là đủ rồi!

- Có ý gì?

Sở Nam cười nói:

- Bây giờ ta mời Thiên Nhiên ngươi, gia nhập Thiên Tướng vương quốc, trong vòng mười năm, ngươi dốc toàn bộ khả năng có thể, thật tình thật ý trợ giúp Thiên Tướng vương quốc, mười năm sau, ngươi muốn đi đâu thì tùy ý ngươi.

- Thiên Tướng vương quốc?

Thiên Nhiên ngạc nhiên, chưa từng nghe qua quốc gia này, càng không biết gì về nó, đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân khiến Thiên Nhiên ngạc nhiên nhất, trong lòng thầm nghĩ:

- Thì ra là ta hiểu sai ý.

-DG-: Đến ta còn hiểu sai cơ mà

Tiếp đó, nàng lại nhìn Sở Nam rồi nói:

- Là ngươi cố tình?

- Ngươi muốn đổi ý?

- Được, ta đáp ứng ngươi!

Thiên Nhiên nhẹ nhàng nói:

- Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, là ngươi cố ý phải không?

Sở Nam khẽ gật đầu, nói:

- Không làm như vậy thì sẽ không lộ ra sự yêu thương của ngươi đối với tiểu đệ đến cùng nhiều bao nhiêu. Không như vậy thì làm sao có thể khiến trái tim tràn đầy oán hận của hắn sinh ra một tia dị động?

Nghe thấy vậy, Thiên Nhiên quan tâm tắc loạn tự nhiên hiểu ra, sau đó trong lòng dấy lên một tia bội phục, chỉ đề ra vài điều kiện, không ngờ có thể làm phương pháp hóa giải.

Trong lòng thả lòng, Thiên Nhiên đang muốn nói “cám ơn” thì sau lưng lại truyền đến dị động, hai người đồng thời quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cái miệng tro chầm chậm khép lại, hai ngươi không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ.

Sở Nam kinh hỉ là bởi vì suy đoán của hắn biến thành sự thật, Hắc Bạch ngư quả thật là rất tiềm năng, hắn chợt nghĩ không biết liệu có thể đem Hắc Bạch ngư diễn hóa trong Hắc Bạch ngư hay không. Thiên Nhiên mừng rỡ, đây quả là một phương pháp phong bế vết nứt không gian vô cùng an toàn, lại hữu hiệu, khuyết điểm duy nhất chính là phương pháp này phải phối hợp với Sở Nam, bởi vì nàng biết ngoài nàng ra, chỉ có hắn là người tu luyện Phong.

Phía xa xa, trong lòng Minh lão tổ tông chấn động phi thường, bởi vì Sở Nam muốn khiến Thiên Quy biết tỷ tỷ hắn vì hắn như thế nào, cho nên ra giá rất cao, thanh âm cũng rất lớn, không hề mật âm tương truyền, đám người Minh lão tổ tông nghe xong liền hiểu ra, thầm nghĩ:

- Hắn mời Thiên Nhiên gia nhập Thiên Tướng vương quốc, mục đích là gì? Thực lực của Thiên Tướng vương quốc bây giờ tuyệt đối so với thượng quốc hạng nhất hay hạng hai đều mạnh hơn…

Nghĩ đi nghĩ lại, Minh lão tổ tông đột nhiên nghĩ đến:

- Chẳng lẽ hắn muốn tại Đại hội tấn quốc sắp diễn ra…

Nghĩ đến khả năng này, Minh lão tổ tông nhìn chằm chằm Sở Nam, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Phía bên kia, miệng tro dần dần khép lại, hấp lực ngày càng nhỏ, cho đến khi không còn.

Thân ảnh Sở Nam và Thiên Nhiên đang xoay tròn cũng dần chậm lại, nhưng theo tốc độ giảm dần, khoảng cách của hai người cũng càng lúc càng gần.

Ba mét, hai mét, một mét…

Đúng lúc này, Sở Nam không chút báo hiệu nâng quyền đánh tới Thiên Nhiên…
Bình Luận (0)
Comment