Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1207

- Ngu ngốc.

Sở Nam lại mắng Long Thành Vũ hai chữ, sau đó mới xoay người lại, nhìn Diệp Chính Phi, Diệp Chính Phi thầm nghĩ:

- Ngươi cuối cùng cũng chịu xoay người lại rồi, ta xem ngươi làm thế nào phá được thế cục trước mắt.

Nhưng trong miệng thì lại nói:

- Ngươi muốn diễn cho ta màn kịch gì đây?

Sở Nam hỏi:

- Ngươi có bao nhiêu kiện Thần Khí?

Sở Nam nhàn nhạt hỏi, con ngươi Diệp Chính Phi thoáng co rút lại, không hiểu hàm nghĩa là gì, lại nói:

- Đối phó với ngươi, một kiện Thần Khí như vậy là đủ rồi.

- Không không không, một kiện Thần Khí thì còn xa mới đủ, không bằng nhiều hơn một chút, thế nào?

Sở Nam mỉm cười, bắt lấy Kim Dương Thần Trượng trong tay Thiết Thương Hùng và Thần Khí trường kích của Minh lão tổ tông, còn có cả thanh kiếm trong suốt vừa lấy được từ trong tay Vân Võ Thánh, trong tay Sở Nam lúc này đã có tổng cộng ba kiện Thần Khí.

Sau đó, Sở Nam lại nói với Diệp Chính Phi:

- Ngươi nói xem, nếu ta đem ba kiện Thần Khí này cùng kích bạo thì sẽ như thế nào?

Trong mắt Thiên Nhiên lóe lên tinh quang, Diệp Chính Phi biến sắc, cả đám Võ Thánh cũng kinh hô.

Sở Nam không để ý đến biểu tình của mọi người, vẫn bình thản nói:

- Nếu như ngươi cảm thấy ba kiện Thần Khí này còn chưa đủ, vậy thì lấy thêm vài kiện nữa.

Hai mắt Diệp Chính Phi co rút thành châm, lẩm bẩm:

- Thêm vài kiện nữa? Đây chính là Thần Khí, há có thể nói muốn thêm là thêm sao? Ta muốn có được những Thần Khí này cũng phải trải qua thiên tân vạn khổ, chẳng lẽ Thần Khí trong tay ngươi có thể so sánh…

Đột nhiên, Diệp Chính Phi chợt cảm thấy không đúng, trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh của cây cột mà vừa rồi Sở Nam sử dụng.

Suy nghĩ này vừa lướt qua, Sở Nam liền lấy ra một cây Chân Vũ Trụ, chính là Chân Vũ Trụ mà vừa rồi đã đem Vân Võ Thánh nện thành huyết nhục, Sở Nam cầm lấy Kim Dương Thần Trượng, sau đó để Kim Dương Thần Trượng lóe lên quang mang rực rỡ mới đánh lên trên Chân Vũ Trụ.

Chân Vũ Trụ không chút hao tổn, điều này chứng tỏ, Chân Vũ Trụ ít nhất là một kiện Thần Khí.

Mọi người thấy vậy, trong lòng càng bất an hơn, trong lòng Sở Nam cũng có phần hoài nghi, từ lúc hắn bắt đầu tiếp xúc với những tư liệu thu thập được đều nói quê hương của hắn là một nơi cực kỳ hoang xơ. Thế nhưng không hiểu tại sao lại có Thần Khí, thậm chí so với Thần Khí còn cao hơn, hơn nữa còn là tám cây? Tại sao lại có tiểu Hắc vô cùng cường đại, lai lịch cũng không nhỏ? Tại sao lại có hắc sắc lệnh bài nằm rải rác trên các đại lục? Cả hai khúc xương vô cùng quỷ dị nữa? Đủ loại dị hỏa, dị thủy Ngũ Hành tồn tại? "Phong Ma Đan", "Trường Thọ Đan", tàn trận da thú, còn cả hắc động ở Thập Vạn Đại Sơn khiến tiểu Hắc phá vỏ mà ra…

Những tồn tại bất phàm này đều ở nơi hoang xơ, tại sao lại như vậy?

Nhi vấn lóe lên trong đầu, Sở Nam mở miệng nói:

- Thêm một cây này, đủ chưa? Không đủ thì thêm một cây nữa!

Dứt lời, Sở Nam lại lấy ra một cây Chân Vũ Trụ.

- Hít…

Mọi người lại hít một ngụm lãnh khí, trái tim Diệp Chính Phi cuối cùng cũng không áp chế được nữa, đập bình bịch liên hồi.

- Còn chưa đủ?

Sở Nam lại lấy ra một cây nữa.

-DG-: Đến giờ khoe hàng nóng à

Ba cây Chân Vũ Trụ, ba kiện Thần Khí, phẩm cấp thực sự của Chân Vũ Trụ không biết là gì, nhưng trong mắt mọi người, sáu kiện Thần Khí kia lại phát ra một cỗ uy áp cực lớn, không ít người muốn rút lui khỏi hiện trường, lúc này, Sở Nam lại lên tiếng:

- Ngàn vạn lần đừng đi, nếu đi rồi, chẳng may ta đem sáu kiện Thần Khí này kích bạo, không biết sáu kiện Thần Khí đồng thời bạo tạc thì chư vị Võ Thánh có thể sống sót rời đi được hay không.

Lúc trước, Diệp Chính Phi chỉ kích nổ một kiện Thần Khí đã khiến cho Thiên Nhiên trọng thương thối lui, Sở Nam bây giờ lại muốn kích bạo sáu kiện Thần Khí, mọi người ở đây, kẻ nào có thể thoát được? Lúc mọi người ở đây biến sắc thì Sở Nam vẫn như không cảm thấy gì, tiếp tục nói:

- Thân phận các vị đều rất lớn, nói không chừng còn có tuyệt chiêu bảo mệnh gì đó, để phòng ngừa vạn nhất, cũng như là thêm chút bảo đảm, ta thấy sáu kiện này vẫn chưa đủ!

Lời này vừa dứt, lại có hai cây Chân Vũ Trụ lấp lánh xuất hiện.

- A…

Có người kinh hãi hét lên, Diệp Chính Phi toàn thân run rẩy, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:

- Hắn đến cùng còn có bao nhiêu Thần Khí?

Long Thành Vũ lại càng không chịu nổi.

Sở Nam mỉm cười rất tươi, hắn lúc trước giết một Võ Thánh đại viên mãn, đồng thời đánh trọng thương một Võ Thánh đại viên mãn khác, chính là lập uy, mang đến cho đám người bọn hắn áp lực tâm lý rất lớn, sau đó lại dùng tám kiện Thần Khí gây sức ép, không ai dám hoài nghi liệu Sở Nam có dám kích bạo tám kiện Thần Khí này không. Sở Nam quả thực không thể, hắn có thể kích bạo ba kiện Thần Khí kia, về phần năm cây Chân Vũ Trụ này, Sở Nam hiện nay quả thực không thể.

- Tất cả mọi người đừng loạn động, với thực lực của ta, các ngươi muốn một kích lấy mạng ta là không có khả năng, cho nên tất cả hãy ngoan ngoãn một chút, kẻ nào lộn xộn thì chúng ta sẽ cùng chết chung. Cho nên, nếu có kẻ nào muốn làm bậy, các ngươi ngàn vạn lần phải cản hắn lại.

-DG-: Sao giống khủng bố ôm bom quá vậy =))

Sở Nam nói xong, Diệp Chính Phi vẻ mặt âm trầm nói:

- Ngươi sẽ không kích bạo, cũng không dám kích bạo!

- Vậy sao, ngươi có thể đánh cuộc một phen!

Sở Nam nhún vai, tùy ý nói, còn bổ sung:

- Đúng rồi, lại hỏi ngươi một chút, ngươi sợ chết không? Không sợ chết thì có thể đánh cuộc một phen!
Bình Luận (0)
Comment