Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 125

Bắt gà rừng, bắt thỏ rừng, đuổi mèo rừng, Tử Mộng Nhân hứng khởi vô cùng.

Nàng lúc này đã không còn theo sau Sở Nam nữa, mặc dù ở Thần Khí Phái suốt, ở đó cũng có không ít thỏ rừng, gà rừng và những động vật khác, thế nhưng ở bên ngoài so với ở trong Thần Khí Phái thì vẫn hoàn toàn khác nhau.

Sở Nam ngược lại đi phía sau Tử Mộng Nhân, một tay nắm một con gà rừng, một tay nắm một con thỏ rừng.

Sức ăn của Sở Nam rất lớn, những thứ trong tay căn bản không đủ để hắn nhét kẽ răng, thế nhưng có đan dược bổ sung cho nên hắn cũng không ăn nhiều, nơi này bọn hắn chưa đến bao giờ, Sở Nam phải cẩn thận đề phòng, thấy Tử Mộng Nhân vẫn còn đang chạy vào sâu bên trong, Sở Nam chợt hô:

- Mộng Nhân, những thứ này đủ ăn rồi, đừng đi vào bên trong nữa.

- Đồ ngốc, đi chơi một chút, ta chưa bao giờ vui vẻ như vậy, chúng ta hãy bắt thêm mấy con nữa đi.

Tính ham chơi của Tử Mộng Nhân bộc phát, cười nói:

- Đồ ngốc, ta biết ngươi lo lắng gặp phải nguy hiểm, nhưng ngươi xem xem, chúng ta ở đây lâu như vậy mà cũng chỉ bắt gặp một vại động vật nhỏ, ngay cả một con rắn cũng không thấy thì càng không phải nói đến những Ma thú hung thú, nơi này căn bản không có nguy hiểm.

Nói xong, Tử Mộng Nhân lại nhanh chóng chạy về phía trước, Sở Nam chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo.

- Con Hồng Hồ vừa rồi rõ ràng chạy theo hướng này, như thế nào đột nhiên thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa? Thật là kỳ quái.

Tử Mộng Nhân nghi hoặc lẩm bẩm, cảm thấy trên đầu có chút khác thường, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy đầu một con rắn lớn bằng nắm tay từ trên cây lao về phía nàng.

Tử Mộng Nhân không hề sợ hãi, trái lại vui mừng hét lớn một tiếng:

- Con rắn thối, dám dọa ta à, phải cho ngươi biết sự lợi hại của bổn tiểu thư, Ly Hỏa Kiếm Trảm thức thứ nhất.

Ly Hỏa Kiếm này chính là do Lữ Dương Minh luyện chế cho Tử Mộng Nhân, quang mang thanh sắc lóe lên, trực tiếp đem đầu rắn chém bay, đại xà đã chết nhưng Tử Mộng Nhân vẫn không buông tha, thanh quang biến mất, quang mang hỏa hồng sắc lóe lên, lập tức đem con đại xà đốt thành tro bụi.

Diệt trừ con đại xà xong, Tử Mộng Nhân quay đầu lại thấy Sở Nam cười cười thì tức giận nói:

- Đồ ngốc, ngươi cười cái gì?

- Tư thế ngươi giết con đại xà kia rất đẹp, rất có phong phạm của hiệp nữ.

Sở Nam cười ruồi đáp.

- Thật sao?

- Đương nhiên là thật.

Sở Nam khẳng định, sau đó lại nói:

- Mộng Nhân, kiếm chút nước, đem những thứ này xử lý xong ta sẽ làm thịt nướng.

- Được.

Hai người liền kiếm nguồn nước, ước chừng một canh giờ sau mới tìm được một dòng suối.

Trọng kiếm trong tay Sở Nam vung lên vài đường, thỏ rừng liền da tách theo da, xương tách theo xương, thịt tách theo thịt, Mộng Nhân nhìn mà sững sờ, hứng thú hỏi:

- Đồ ngốc, vũ kỹ vừa rồi của ngươi là gì vậy?

- Cái này….

Sở Nam nghĩ đến sư phụ Hắc Tâm Diêm Vương, liền thuận miệng đáp:

- Cốt nhục phân li!

- Cốt nhục phân li? Cái tên thật huyết tinh.

Tử Mộng Nhân le lưỡi, nhìn thân ảnh Sở Nam huy kiếm, đôi mắt rực sáng, trong lòng không khỏi lẩm bẩm một câu:

- Thật ngầu.

Tử Mộng Nhân vốn định rửa sạch thịt, nhưng vừa đến bên suối thì lại phát hiện trong nước có cá, lập tức bị bầy cá hấp dẫn, xuất Ly Hỏa kiếm ra giết chết một con cá, chỉ ngắn ngủi vài phút thì Tử Mộng Nhân đã giết hơn mười con cá, nàng quay đầu lại hỏi Sở Nam:

- Đồ ngốc, ta có phải rất lợi hại đúng không?

- Lợi hại lợi hại.

Sở Nam chỉ biết cười khổ, nếu như sư phụ biết rõ hạ phẩm Linh Khí do người đích thân luyện chế bị đem ra giết cá, không biết người sẽ có cảm tưởng gì. Sở Nam nhìn trọng kiếm trên tay, cũng cười khổ nói:

- Dường như ta cũng không khác lắm.

Đợi rửa sạch thức ăn, Sở Nam phất tay một cái, một ngọn lửa xuất hiện, bắt đầu nướng.

Một bên vừa nướng, Sở Nam lại nhớ đến cuộc sống trước kia, lúc trước, nhóm lửa phải dùng gỗ tạo lửa, bây giờ trong người đã có hai đường kinh mạch, muốn có lửa thì sẽ có lửa, chỉ cần đủ nguyên lực là được.

Tử Mộng Nhân không bắt cá nữa, trở về ngồi bên cạnh Sở Nam, thấy Sở Nam chuyên tâm nướng thịt thì khẽ nói:

- Đồ ngốc, ngươi thật tốt.

Sở Nam sững sờ, chỉ khẽ cười, đem gia vị rắc lên, sau đó đưa con thỏ đã nướng chín cho nàng.

Tử Mộng Nhân mặc dù là nữ nhân, thế nhưng sức ăn cũng tương đối mạnh, hầu như Sở Nam nướng xong một con thì Tử Mộng Nhân cũng ăn hết một con, cho đến con thứ ba thì Tử Mộng Nhân mới xé một cái chân ra đưa tới trước mặt Sở Nam, nói:

- Đồ ngốc, ngươi ăn đi.

Sở Nam thoáng nhìn qua rồi cắn một cái, trong lòng Tử Mộng Nhân tràn đầy hứng khởi, tiếp tục đút cho Sở Nam.

Đột nhiên, Sở Nam giật mình quay đầu lại, Tử Mộng Nhân cũng quay đầu nhìn lại, vừa nhìn liền hét lớn:

- Thiết Thương Hùng.

- Thiết Thương Hùng là cái gì?

Sở Nam nhìn con Ma thú cao chừng năm mét trước mặt, lục lọi trong đầu một phen, thế nhưng không có chút khái niệm gì với cái tên Thiết Thương Hùng này.

- Thiết Thương Hùng chính là Ma thú cấp sáu!

- Cấp sáu?

Tử Mộng Nhân không nói gì thêm, lập tức kéo lấy cánh tay Sở Nam, sợ hãi nói:

- Đồ ngốc, chúng ta đi mau, Thiết Thương Hùng là Ma thú cấp sáu, chúng ta không phải là đối thủ của nó, nhanh chạy thôi.

Sở Nam vốn định cùng Thiết Thương Hùng so chiêu, thử nghiệm Mãng Sơn Quyết mà hắn vừa luyện thành có uy lực như thế nào, nhưng hắn không biết gì về Thiết Thương Hùng, sợ rằng vạn nhất làm Mộng Nhân bị thương nên lập tức mang theo Tử Mộng Nhân bỏ chạy.

Tử Mộng Nhân vừa chạy vừa lẩm bẩm:

- Nơi này tại sao lại có Thiết Thương Hùng? Đây là rừng gì?

Sở Nam nhìn lại, thấy con Thiết Thương Hùng kia cũng không đuổi theo mà đi đến trước mặt thịt nướng của Sở Nam bắt đầu đánh chén, tuy nhiên Thiết Thương Hùng chỉ ăn thịt nướng, cũng không hề chú ý đến những con gà rừng hay cá khác.

Sau khi ăn xong, Thiết Thương Hùng ngẩng đầu nhìn chằm chằm phương hướng hai người Sở Nam bỏ chạy, nhanh chóng đuổi theo.

Tử Mộng Nhân thấy vậy vô cùng kinh hãi, Sở Nam vội hỏi:

- Mộng Nhân, ngươi hãy nói cho ta nghe đi, Thiết Thương Hùng là sao?

- Cụ thể thì ta cũng không biết, chỉ biết rằng Thần Khí Phía trước đây đã từng giết một con Thiết Thương Hùng, thế nhưng phải ba tên sơ cấp Võ Quân hợp lực mới có thể giết được.

Tử Mộng Nhân lo lắng nói.

- Ba tên sơ cấp Võ Quân?

Nghe vậy, Sở Nam cũng không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp ôm chặt lấy Tử Mộng Nhân vào lòng, sau đó điên cuồng bỏ chạy.

Sở Nam cũng rất biết mình biết người, ba tên sơ cấp Võ Quân mới có thể giết được Thiết Thương Hùng, mà hắn thì tất nhiên không phải là đối thủ của ba tên Võ Quân rồi.

Tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức Thiết Thương Hùng cũng thoáng sửng sốt một chút, sau đó rống giận một tiếng, cũng điên cuồng đuổi theo, hai bàn chân gầu không ngừng vung vẩy, gạt đi những cây đại thụ ven đường, đại thụ bị bàn chân gấu vỗ trúng liền lập tức đứt đoạn.

Tử Mộng Nhân ở trong lòng Sở Nam, khuôn mặt hơi đỏ ửng, cũng có chút ngọn ngào, nhưng lại nói:

- Da thụt của Thiết Thương Hùng so với Thiết Thạch còn cứng rắn hơn, hơn nữa bọn chúng là Ma thú Thổ thuộc tính, lực lượng đặc biệt lớn….

- Cụ thể lớn như thế nào?

- Không biết.

Trong lòng Sở Nam liền có kế hoạch, nếu như ở phương diện khác thì hắn còn có chút sợ hãi, nhưng nếu như chỉ có lực lượng cường ngạnh thì hắn vẫn có thể liều mạng. Cho dù trọng kiếm không thể xé rách lớp da của nó, nhưng Long nha thì vẫn có thể….

- Đồ ngốc, nhanh, chạy nhanh lên, Thiết Thương Hùng đuổi tới rồi kia.

Tử Mộng Nhân ở bên cạnh la hét không ngừng, hai tay quờ loạn, bá lấy cổ Sở Nam, trên mặt chẳng những không có chút lo lắng bối rối, ngược lại khóe miệng nhếch lên một nụ cười giảo hoạt.
Bình Luận (0)
Comment