Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1261

Hỏa diễm phóng thẳng lên trời.

Nhưng mà còn chưa bay ra được ngoài trăm mét đã biến mất, chúng Võ thánh hướng ánh mắt nhìn lên bầu trời!

Xác thực không có hỏa diễm, nhưng mà lại có một cỗ năng lượng phóng thẳng lên trời.

Thực lực những người có mặt ở nơi này đều rất mạnh, nhưng cũng cảm thấy vo cùng đau đớn. Trong mắt mọi người đều ẩn chứa nghi hoặc, năng lượng có thể phun ra như thế, chứng minh Phong Hỏa Sơn này tuyết đối không phải là ngọn núi bình thường. Nhưng mà, đến tột cùng Phong Hỏa Sơn này có lai lịch gì, vì sao trước kia chưa từng nghe thấy người nào nói qua.

Sở Nam không cảm thấy chút đau đớn nào, ngược lại cảm thấy tựa như là cá về với nước, hắn hít sâu vài hơi, nện thêm một nhát, sau đó nói.

- Nện bốn phía xung quanh.

Chúng Võ thánh mỗi người lựa chọn một hướng, hung mãnh hướng mặt đất đập tới. Thiên Quy học theo hành động của tỷ phu, Thiên Nhiên cũng ở gần đó, nhìn ánh mắt của nàng, ngoại trừ bảo hộ tiểu đệ ra còn có mục đích khác. Tiên Nguyệt vừa tới, còn có Tam vĩ Hồng Hồ đều lựa chọn đi theo Sở Nam. Tiểu Nê Thu đi theo Thiết Thương Hùng hướng về phía khác, thanh âm đập phá tràn ngập mảnh đất này.

3000 trượng, 4000 trượng, 5000 trượng.

Đột nhiên Thiết Thương Hùng đập xuống một côn, phía dưới cũng không phải là đại địa dày đặc mà là trống không. Nhưng Thiết Thương Hùng lại cảm thấy được cỗ năng lượng lúc trước phóng lên trời, theo bản năng hắn muốn nhảy dựng lên, nhưng mà một cỗ hấp lực cực mạnh trực tiếp kéo hắn xuống dưới, Tiểu Nê Thu cũng không may mắn thoát khỏi.

Hiện tượng này không ngừng phát sinh, có người tại thời điểm bị kéo xuống kịp thời hô lên, Thiên Nhiên nghe thấy vậy, trực tiếp nói thẳng.

- Hắn xuất thủ rồi!

Thiên Nhiên vừa muốn phi tới quan sát đã bị Sở Nam ngăn cản, Sở Nam mày kiếm giương lên, nói.

- Đúng vậy! Bắt đầu rồi, mọi người tập hợp lại trong phạm vi cách ta ba mét.

Vừa nói xong, trụ Chân Vũ trong tay nện xuống, một tiếng trầm đục. Đoàn người Sở Nam cũng bị hút xuống dưới, Thiên Nhiên thi triển ra một trận vòi rồng bảo vệ mọi người. Trước mắt mọi người là hỏa diễm nhàn nhạt, càng đi sâu xuống phía dưới, nhan sắc của hỏa diễm lại càng thêm nhạt. Sau khi đạt tới mốc 3000 m, hỏa diễm đã hoàn toàn mất đi màu sắc, nhưng mà nhiệt độ cực nóng khiến cho ngay cả Võ thánh sơ giai Tiên Nguyệt cũng đã có chút không chịu nổi, Thiên Quy đột nhiên mở miệng hỏi.

- Tỷ phu! Đây là thứ lửa gì vậy, không có một chút màu sắc nào, nhiệt độ lại cao đến như vậy?

- Ta cũng không biết?

- Tỷ phu cũng không biết?

Tựa hồ Thiên Quy phát hiện ra một việc vô cùng kinh ngạc, Sở Nam nhún nhún vai cười nói.

- Đừng sợ, lập tức sẽ có người đến nói cho chúng ta biết đây là lửa gì?

Nói đến đây sắc mặt Sở Nam càng thêm tái nhợt.

- Cũng không biết Thiết Thương Hùng cùng những người kia thế nào rồi? Nếu có thể tập hợp lại cũng là một cỗ lực lượng rất lớn.

Thần niệm Thiên Quy quét qua bốn phía một vòng, Sở Nam nói.

- Chắc là bọn họ cũng không có việc gì, dù sao bọn họ nếu không phải là Võ thánh đại viên mãn thì cũng là Võ thánh cao giai, vẫn có giá trị rất lớn!

Lại tiếp tục đi sâu xuống thêm 1000 mét, tình huống mọi người càng thêm không ổn, đặc biệt là Tiên Nguyệt, tinh khí thần đều bị thiêu đốt, không khác gì cây héo rũ, Thiên Quy quay sang hỏi.

- Tỷ phu làm sao bây giờ?

Hấp lực từ phía dưới càng ngày càng mạnh, Sở Nam chỉ cần tế ra Huyền Thủy Vực là có thể chống lại cỗ hấp lực này, nhưng hắn không làm thế, hắn đang chờ đợi xem phía dưới là thứ gì?

- A....

Tiên Nguyệt kêu lên thảm thiết, gương mặt Sở Nam tái nhợt nhìn qua, nói.

- Nắm lấy tay...

Sở Nam còn chưa nói hết lời, Tiên Nguyệt đã trực tiếp nắm lấy tay trái của Sở Nam. Sở Nam bất đắc dĩ cũng không nói gì thêm, Thiên Nhiên quay đầu lại, ánh mắt khẽ lướt qua cánh tay phải của Sở Nam, cũng không nói gì, chẳng qua khiến cho trận vòi rồng càng thêm lớn hơn.

Tiên Nguyệt vừa nắm lấy tay Sở Nam, lập tức cảm thấy toàn thân mát lạnh, chống lại nhiệt độ của ngọn lửa không màu, tình huống thân thể tốt hơn rất nhiều. Nhưng mà trái tim Tiên Nguyệt lại càng đập loạn xạ.

Mà giờ phút này, khuôn mặt Sở Nam càng thêm đổ mồ hôi, tựa như đã vượt quá phụ tải của thân thể.

Ba phút sau, đoàn người Sở Nam dừng lại, Sở Nam nhìn bốn phía xung quanh, vẫn hoàn toàn trống rỗng.

- Đây là dưới đáy Phong Hỏa Sơn?

Sở Nam nghi vấn hỏi, ánh mắt nhìn xuống dưới chân. Đúng lúc này trong không gian vang lên một thanh âm.

- Hoan nghênh giá lâm!

Mọi người chấn động, Thiên Quy quát lớn.

- Ai, đi ra! Lén lún như thế sao có thể được coi là Võ giả?

Không có người trả lời, chỉ là một mảnh trầm mặc!

Sắc mặt trắng xám của Sở Nam dần dần trở nên hồng nhuận, tùy tiện nói.

- Thường xuyên núp trong bóng tối không nhìn thấy ánh mặt trời cũng không phải là điều tốt. Thỉnh thoảng vẫn cần phải đi ra ngoài hít thở không khí chứ, có phải không? Thần Thượng!

- Cấp cho ngươi mặt mũi!

Vừa dứt lời, trước mặt Sở Nam chợt xuất hiện một người. Thân hình người này cao lớn, trùm kín bằng một bộ hắc y, trên mặt đeo một cái mặt nạ. Thần niệm không thể nhìn thấu, mục quang của hắn vô cùng sắc bén.

Hắc y nhân đeo măt nạ vừa hiện thân, mục quang Thiên Nhiên co rút lại, nàng cảm thấy khí tức nguy hiểm, theo bản năng lấy ra khối toái phiến, bất cứ giây phút nào đều có thể động thủ. Hắc y nhân đeo mặt nạ nói.

- Đây là cạm bậy, ngươi biết, ta cũng biết ngươi sẽ đến, nhưng mà tại sao ngươi có thể chắc chắn rằng ta nhất định tự mình đến đây.

Tựa hồ Sở Nam không cảm thấy được khí tức nguy hiểm kia, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng.

- Ta nổi danh như vậy, ngươi không tự thân xuất mã thì sai ai đi? Vạn nhất lại bồi thương thêm một tòa Tinh Thần Cung, như vậy thì tổn thất lắm!

- Ngươi rất tự tin!

- Muốn ta thần phục ngươi?

Sở Nam nhìn hắc y nhân đeo mặt nạ, nói thẳng ra, hắc y nhân đeo mặt nạ trả lời.

- Nói chuyện cùng người thông minh quả nhiên là không cần phí sức!

- Điều kiện gì?

- Thần phục ta, ngươi mang đến bao nhiêu người thì lúc trở về mang đi bấy nhiêu, tuyệt đối không mất một cọng lông nào.Ngươi muốn lấy thứ bên trong Phong Hỏa Sơn, ta có thể tìm giúp ngươi, ngươi muốn những trận đồ, trận pháp, dược thảo kia ta đều có thể tìm giúp ngươi. Ta còn giúp ngươi lĩnh ngộ ra quy tắc, tấn cấp Võ thánh, sau đó là Võ thần. Tỏa hải không bình, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành. Viên tinh thần vẫn lạc kia ta sẽ phân cho ngươi ba thành. Sau này, tại Nam Xuyên Châu, ngươi dưới một người trên ức vạn người...

Không thể không nói điều kiện Thần Thượng đặc ra phi thường to lớn, vô cùng động lòng người. Tiên Nguyệt lập tức sững sờ nhìn Sở Nam, Sở Nam rất kinh ngạc hỏi.

- Hết rồi? Chỉ có tí điều kiện như vậy?

Trên mặt Thần Thượng đeo mặt nạ cho nên không nhìn ra biến hóa, chỉ thấy hắn nói.

- Vậy ngươi còn muốn điều kiện gì?

- Trong tay ngươi còn có mảnh toái phiến hay không? Chính là mảnh toái phiến bên trong Tinh Thần Cung đó?

- Ngươi cần bao nhiêu? Ta tìm giúp ngươi?

- Nói cách khác là không có?

- Chỉ cần ngươi nói một tiếng.. Ta lập tức có thể giúp ngươi đoạt lấy một mảnh!

Mảnh toái phiến Thần Thượng muốn cướp chính là mảnh trong tay Thiên Quy. Sở Nam chứng kiế bộ dáng không quan tâm của Thần Thượng, lập tức minh bạch hắn còn không biết được giá trị chính thức của mảnh toái phiến. Sở Nam từ chối cho ý kiến, tiếp tục cười hỏi.

- Thần Thượng, biết Thiên Vũ Điện không?

- Ngươi là ai?

Thanh âm Thần Thượng biến thành hoảng hốt.
Bình Luận (0)
Comment