Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 127

Hỏa Giác Lang tấn công, trọng kiếm vung lên không ngừng.

Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai rất thích hợp với quần chiến và hỗn chiến.

108 kiếm xuất ra, hơn trăm con Hỏa Giác Lang đang lao về phía Sở Nam đồng loạt kêu thảm, gục xuống đất bỏ mạng.

Một thức vừa rồi Sở Nam cũng không sử dụng bất kỳ nguyên lực nào, toàn bộ đều dựa vào sự sắc bén của trọng kiếm và lực lượng cường đại của bản thân.

Thiết Thương Hùng ở một bên nhìn chằm chằm, mặc dù không tiến lên tấn công, thế nhưng Sở Nam cũng không dám xem thường, luôn luôn đề phòng.

- Cao thủ.

Thanh niên kia nhìn Sở Nam, kinh ngạc nói, sau đó bắn ra một mũi tên, mũi tên phát ra hỏa quang, liên tiếp xuyên qua mười mấy cái đầu sói mới dừng lại, thế nhưng vẫn chưa kết thúc, mũi tên đó sau khi dừng lại lập tức nổ tung, chừng 50-60 con sói xung quanh liền bị nổ chết.

Uy lực của tiễn này rất lớn, thế nhưng trên mặt thanh niên kia cũng không có chút đắc ý nào, so với vũ kỹ Loạn Phong Cương Trảm của Sở Nam thì vẫn còn kém xa, hơn nữa mấy chục con Hỏa Giác Lang bị hắn giết so với hơn ngàn con Hỏa Giác Lang thì quá ít, gần như không đáng nhắc đến.

Điểm mấu chốt chính là mũi tên như vậy cũng không còn nhiều lắm.

Một mũi tên vừa bắn ra thì Hỏa Giác Lang đã tiếp cận, hai người đằng sau thanh niên lập tức bảo vệ người thanh niên, hai thanh loan đao lóe lên kim quang, một cái đầu Hỏa Giác Lang liền bay lên trời, thế nhưng Hỏa Giác Lang vẫn nối tiếp không ngừng xông lên.

Bên kia, Sở Nam sau khi giết sạch những Hỏa Giác Lang vây quanh người thì lập tức lại có một đám Hỏa Giác Lang hung mãnh lao tới, bọn Hỏa Giác Lang này không giống những con sói khác, trực tiếp nhảy đến cắn xé, ngược lại từ trong miệng sói phun ra từng luồng hỏa diễm.

- Đồ ngốc, những con Hỏa Giác Lang này chính là Ma thú cấp ba, cẩn thận một chút, thủ lĩnh của đám Hỏa Giác Lang này nói không chừng còn là cấp bốn.

Thanh âm Tử Mộng Nhân có chút lo lắng, Ly Hỏa Kiếm cũng đã được xuất ra.

- Cấp ba và cấp bốn có gì khác nhau?

- Phẩm chất của hỏa diễm mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn, lớp da sói dày hơn, móng vuốt và răng càng sắc bén hơn!

- Hỏa diễm của Hỏa Giác Lang cấp năm có thể so với Cực Dương Chân Hỏa không?

- Dưới tình huống bình thường thì tương đương với Tam Vị Chân Hỏa.

- Da sói có dày hơn Pháp Khí không?

- Không bằng.

Sở Nam sau khi hỏi xong những vấn đề này thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, bình thản nói:

- Vậy chúng nó quả là muốn chết!

Âm thanh còn chưa dứt thì những hỏa diễm kia đã phun lên khoảng không bên trên hai người, đem bọn hắn bọc lại, sau đó ập về phía hai người.

Hỗn Nguyên Ban Chỉ lóe lên, lập tức xuất hiện trên ngón tay cái Sở Nam, hào quang chợt lóe, đem Sở Nam và Tử Mộng Nhân bọc lấy, những hỏa diễm kia không làm bọn họ thương tổn chút nào.

Tử Mộng Nhân lộ ra vẻ mừng rỡ, mặc dù bản thân nàng có mặc Tị Hỏa y, thế nhưng thấy Sở Nam quan tâm đến nàng thì trong lòng vẫn thấy cảm động, nàng không nói gì, Ly Hỏa Kiếm trong tay càng vung nhanh hơn.

- Lửa của các ngươi quá yếu!

Sở Nam hét lớn một tiếng, Hỏa nguyên lực tràn ra mãnh liệt, Cực Dương Chân Hỏa cũng xuất ra.

Ngay lập tức, đám Hỏa Giác Lang vây công hai người Sở Nam lập tức hóa thành tro tàn.

Một màn này khiến đám Hỏa Giác Lang đang định xông đến chùn bước, hoảng sợ nhìn hai người.

Xa xa, đôi mắt gấu của Thiết Thương Hùng cũng khẽ lóe lên một chút.

Trong ngọn lửa, vẻ mặt thanh niên vô cùng mừng rỡ, nói:

- Cực Dương Chân Hỏa, ít nhất cũng là một Võ Tướng, hôm nay chúng ta được cứu rồi.

Nói xong, thanh niên lập tức lắp cung bắn tên, mũi tên lại xuyên qua đầu một con Hỏa Giác Lang đang xông tới.

Sở Nam đem Tử Mộng Nhân bảo hộ ở sau lưng, cầm trọng kiếm nghiêng nghiêng, tiến về phía trước mặt Hỏa Giác Lang, đám Hỏa Giác Lang cũng đồng loạt lùi về sau một bước.

- Ngao…. Ngao….

Âm thanh này vừa thê lương mà cũng rất bi tráng.

Nghe thấy âm thanh này, những con Hỏa Giác Lang vốn sợ hãi lại tru lên một tiếng, hung mãnh xông về phía Sở Nam.

Đối mặt với đám Hỏa Giác Lang cùng hung cực ác này, Sở Nam ra tay không chút lưu tình.

Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai liên tục sử ra.

Những Hỏa Giác Lang kia không phải bị chém bay đầu thì cũng bị trọng kiếm xẻ đôi, máu sói sôi trào văng tung tóe khắp không trung, Sở Nam vẫn không dừng lại, một đường giết thẳng.

- Vũ kỹ thật lợi hại.

Thanh kiên kia tán thưởng không ngớt, nhìn thấy những thi thể xung quanh, trên mặt lại nổi lên thần sắc bi thương, nhìn Sở Nam nói:

- Nếu như bọn họ đến sớm một chút thì tốt rồi….

Tiếng sói tru của Hỏa Giác Lang càng lúc càng thê lương hơn.

Sở Nam nhìn về phía phát ra âm thanh, đó là một con Hỏa Giác Lang to như hổ, toàn thân lửa cháy hừng hực, đôi mắt sói nhìn chằm chằm Sở Nam, trong mắt ngập tràn cừu hận, nó ngẩng đầu lên, tru một tiếng thê lương, những con Hỏa Giác Lang đang liều mạng xông về phía Sở Nam lập tức rút lui như thủy triều, trái lại tấn công về phía ba người kia.

Mà con Hỏa Giác Lang thủ lĩnh lại dẫn theo năm con Hỏa Giác Lang thân hình cao lớn phóng về phía Sở Nam.

Ba người kia kinh hãi, một người hét lên:

- Thiếu tộc trưởng, chúng ta chống đỡ, người hãy đến chỗ kẻ đó đi.

- Không được, chúng ta phải ở cùng nhau, cố gắng chống đỡ, chống đỡ cho đến lúc thủ lĩnh của đám Hỏa Giác Lang bị gã kia giết chết!

Thanh niên nghiêm túc nói, sau đó đặt ba mũi tên lên cung rồi kéo dây bắn.

- Đồ ngốc, cẩn thận một chút.

Tử Mộng Nhân toàn thân giới bị, trên thân Ly Hỏa Kiếm lóe lên hỏa quang lóng lánh.

- Mộng Nhân, hãy bảo vệ bản thân.

Sở Nam dặn dò một tiếng, nghênh đón con sói phóng đến, miệng quát:

- Một đám súc sinh mà cũng dám lớn lối như vậy. Khai Thiên thức thứ nhất!

Trọng kiếm chém thẳng về phía Đầu Lang (sói đầu đàn), Đầu Lang “xẹt” một tiếng đã tránh khỏi trảm kích của trọng kiếm, nhưng con sói theo sát sau lưng thì lại không có vận khí tốt như vậy, lập tức bị trọng kiếm xẻ đôi, huyết nhục văng tung tóe.

Bốn con sói bên cạnh cũng bị uy năng của trọng kiếm đánh bay lên không, chỉ còn lại Đầu Lang vẫn hung hãng phóng về phía Sở Nam.

Thiết Thương Hùng dường như có nhân tính, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, vẫn ở một bên quan chiến, không hề phát động công kích.

Sở Nam đem phản ứng của Thiết Thương Hùng thu vào trong mắt, nhìn con Đầu Lang đang phóng đến, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, không ngờ lại đem trọng kiếm thu vào trong nhẫn trữ vật, tay không nghênh đón Đầu Lang.

- Phù…. Phù…. Phù….

Hỏa Giác Lang dường như cảm thấy Sở Nam khinh thường mình, lập tức thở gấp, sau đó nhảy lên cao ba thước, lúc còn ở trên không trùng thì đã có phun ra một hỏa cầu bắn về phía Sở Nam, Sở Nam không đỡ cũng không tránh, trực tiếp để hỏa cầu nện lên người.

Ba người bị đàn sói vây quanh nhìn thấy Sở Nam bị như vậy thì thanh niên không khỏi thở dài nói:

- Hắn tại sao lại bỏ dài lấy ngắn, đây chính là Hỏa Giác Lang cấp bốn….

Lời nói của thanh niên còn chưa dứt thì liền trông thấy Sở Nam bình yên vô sự phóng về phía Hỏa Giác Lang, Hỏa Giác Lang thấy hỏa cầu vô dụng, cơn phẫn nộ trong đôi mắt sói càng dày đặc hơn, không ngừng há mồm phun hỏa cầu….

- Nghiệt súc đúng là nghiệt súc, không thể hơn được.

Sau khi hét xong một tiếng, Sở Nam nhảy lên, lúc rơi xuống đã xuất hiện trước mặt Hỏa Giác Lang, trọng quyền vung ra….
Bình Luận (0)
Comment