Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1297

- Tên gọi là gì?

- Tăng Sỏa!

Tăng Sỏa mở miệng trả lời, Thiết Thương Hùng cười lớn.

- Ha ha. chết cười gia gia rồi! Tăng Sỏa? Ngươi quả thực là vô cùng ngốc (sỏa= ngốc)...

Đám người Tiên Nguyệt, Tam Vĩ Hồng Hồ cũng đứng ở một bên cười.

Nhưng Sở Nam không cười, nghe thấy cái tên này hắn không khỏi nghĩ tới "Đại Sỏa", khi hắn đơn thương độc mã tấn công lên Thiên Nhất Sơn, đánh vào căn cứ bí mật trên ngọn núi thứ sáu của Thiên Nhất Sơn, đánh một trận sau đó biến mất. Từ đó về sau không còn ai gặp hắn nữa. Nhớ lại Đại Sỏa khi xưa từng giúp hắn không ít việc, Sở Nam âm thầm thở dài một tiếng, đột nhiên nghĩ tới thời điểm Tăng Sỏa nói ra tên của hắn, bộ dáng có chút kỳ quái. Tuy rằng thoạt nhìn có chút quen thói, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút là lạ. Sở Nam hỏi tiếp.

- Đến từ quốc gia nào?

- Đại nhân, ta đến từ Tam Nguyên Môn

- Tam Nguyên Môn? Nam Xuyên Châu vẫn còn có tông phái?

Sở Nam nhướng mày hỏi, ánh mắt Tăng Sỏa lơ đễnh, dời khỏi ngón tay Sở Nam, trả lời.

- Ta không phải là người Nam Xuyên Châu, ta đến từ Đại Trung Châu!

Nội tâm Tăng Sở đang cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

- Không có trữ vật giới chỉ, hắn lấy những thứ kia từ chỗ nào?

- Đại Trung Châu? Tam Nguyên Môn của các ngươi có bao nhiêu người? Đại Trung Châu tồn tại bao nhiêu thế lực?

- Hồi bẩm đại nhân, thực sự những thứ này tiểu nhân cũng không biết, ta trong lúc vô tình có được tin tức tinh thần vẫn lạc, trộm rời khỏi Tam Nguyên Môn đến nơi này. Nhưng mà những thế lực của Đại Trung Châu nhận được tin tức, có lẽ đều sẽ phái người tới. Hơn nữa khi ta tới, còn từng thấy qua người của Thanh Việt Châu. Theo suy nghĩ của ta, tất cả các châu xung quanh đều sẽ phái người tới. Nghe được lời này của Tăng Sỏa, Sở Nam nhíu mày.

- Xem ra, sự tình không đơn giản giống như trong tưởng tượng. Người của tất cả các châu, thế lực khắp nơi, toàn bộ đến vì khối tinh thần vẫn lạc kia, tranh đấu tanh máu như thế... Thực lực, nhất định phải có đủ thực lực! Chỉ có đủ thực lực, quản chi hắn đến bao nhiêu người, khối tinh thần vẫn lạc kia ta nhất định phải có được một phần, vì trọng kiếm!

Sở Nam nhìn Tăng Sở, cảm giác là lạ kia vẫn không hề biến mất, tâm niệm vừa chuyển.

- Muốn tìm hiểu vì sao lại xuất hiện cảm giác là lạ này, cứ giữ hắn ở bên người chẳng phải là sẽ biết hay sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Sở Nam nhếch miệng nở một nụ cười, nói.

- Tăng Sỏa, ngươi muốn đi theo ta không?

- Vâng, rất muốn! Tiểu nhân chứng kiến đại nhân ra tay, tâm thần khiếp sợ, nhiều lần ao ước có thể đi theo hầu đại nhân! Trở nên càng thêm mạnh mẽ hơn nữa!

Bộ dáng Tăng Sỏa nghiêm trang, Sở Nam cười nói.

- Tốt, cho ngươi một cơ hội đi theo ta!

- Đa tạ đại nhân, ta nhất định sẽ hầu hạ đại nhân chu đáo, vì đại nhận cống hiến toàn bộ năng lực.

Sở Nam không để ý đến Tăng Sỏa vuốt mông ngựa. Nếu bàn về vuốt mông ngựa, Cực Nhạc cung Phú Sơn vẫn là đệ nhất, hắn nhìn thoáng qua 9 tên võ thánh đại viên mãn bị treo ở trên không trung, sau đó tiếp tục suy diễn truyền tống trận. Truyền tống trận kia, hắn đã suy diễn ra một phần mười.

Khi Sở Nam lấy Sa Bàn ra từ bên trong trữ vật yêu đái, ánh mắt Tăng Sỏa đột nhiên sáng ngời.

Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, hơn nữa được nguy trang vô cùng cẩn thận. Nếu như hắn đứng ngoài ba trăm mét, quả thực Sở Nam sẽ không phát hiện ra, nhưng hắn lại đứng ở trước mặt Sở Nam. Thần niệm Sở Nam không giống bình thường, lập tức nhạy cảm phát hiện ra.

- Mục tiêu của hắn là Sa Bàn? Hay là trữ vật yêu đái?

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Sở Nam, không để ý tới điều này nữa. Sở Nam lấy ra những rương có chứa tư liệu về truyền tống trận, chìm vào bên trong suy diễn truyền tống trận. Sau khi Tăng Sỏa kinh hỉ, lập tức có chút choáng váng.

- Yêu đái (đai lưng)? Đồ đạc của hắn cất giấu bên trong yêu đái (đai lưng)? Trữ vật yêu đái? Giống với trữ vật giới chỉ hay sao?

Tăng Sỏa cũng lâm vào trầm tư.

Thời gian trôi qua.

Lại chín ngày nữa qua đi, Sở Nam không nghỉ không ngủ rốt cục cũng có thể hoàn toàn phân giải ra truyền tống trận.

- Mười vạn tám ngàn bộ trận đồ, chỉ có thể tạo thành một truyền tống trận, hơn nữa hiệu quả phòng ngự gần như là con số không. Nếu như không có nhục thần cường hãn, tuyệt đối sẽ bị hủy diệt trong quá trình truyền tống. Trong mười vạn tám ngàn bộ trận đồ, quan trọng nhất là một lồng trận câu thông không gian trận pháp!

Đọc đến đây, trên mặt Sở Nam chợt xuất hiện nụ cười.

- Tuy rằng hiện tại ta còn chưa thể bày bố ra toàn bộ mười vạn tám ngàn bộ trận đồ kia. Nhưng mà vẫn có thể bố trí được lồng trận câu thông không gian trận pháp. Thiếu đi gia trì của những trận pháp khác, xác thực trận pháp câu thông không gian không có năng lực xuyên qua không gian, nhưng lại có thể phá vỡ không gian trong một trình độ nhất định.

- Phá vỡ không gian, chính là thủ đoạn của Võ thần, nếu như ta có thể dùng trận phá vỡ, chống lại võ thần, lại có thêm một lá bài tẩy!

Sau khi vui vẻ, Sở Nam lại có chút buồn rầu, đó chính là trận tài để bố trí ra tòa trận pháp này. Tuy rằng Vạn Trận Lão Tổ từng nó, mọi thứ đều có thể bày trận, nhưng mà hiển nhiên Sở Nam còn chưa đạt tới được cảnh giới này. Hơn nữa, truyền tống trận cũng không phải là trận pháp phổ thông, đó là trận pháp có thể xuyên qua không gian. Tài liệu bày trận vô cùng quan trọng, sau lầm một chút, lập tức sẽ dẫn tới đại nạn.

Cho nên Sở Nam chuẩn bị thành thật dựa theo tư liệu mà bày trận.

Sau khi bang trợ Tương Hân khôi phục lại Thiên Tương Vương Quốc, Tương Hân đã thay hắn thu thập không ít trận tài. Nhưng phù hợp với truyền tống trận lại vô cùng ít ỏi, đặc biệt là bộ trận đồ không gian này, tài liệu bày trận gần như là không có.

- Làm thế nào bây giờ?

Trong lúc Sở Nam cảm thấy vô cùng đau đầu, so với Sở Nam Tăng Sỏa lại càng thêm rầu rĩ hơn, nội tâm đang âm thầm suy xét.

- Ngoại trừ ngày đầu tiên hắn mở miệng nói chuyện cùng với ta vài câu, trong chín ngày này, hắn cũng không thêm bất cứ lời nào nữa, ngay cả liếc mắt nhìn ta một lần cũng không, cái này bảo ta quan sát làm sao? Ra tay như thế nào?

Tuy rằng Tăng Sỏa còn chưa thể khẳng định trữ vật yêu đái (dây lưng) cùng trữ vật giới chỉ là một, nhưng mà hắn muốn đánh cuộc một phen, hắn cảm thấy bằng vào thủ đoạn của bản thân, cho dù không thành công cũng sẽ không khiến hắn bị phát hiện.

Sở Nam mở mắt, đảo qua một vòng, Thiên Quy đang tĩnh tu, Phong Long sau khi phục dục Hoán Sinh Đan lúc này đang khôi phục thực lực. Trong đầu Sở Nam chợt lóe lên linh quang.

- Hoán sinh đan? Đây chẳng phải là thủ đoạn hay sao? Nơi này có hiều người như vậy, người cần luyện đan có lẽ là không ít. Ta công bố trận tài ra, đổi bằng việc luyện chế đan dược bọn họ cần, sao lại không được?

Lại ngẩng đầu lên, thấy được 9 tên võ thánh đại viên mãn, Sở Nam thì thào.

- Quy tắc chi thủy thu thập rất dễ, nhưng mà những trận tài kia lại vô cùng khó tìm. Nói như vậy, tiền chuộc cũng có thể sửa đổi lại!

Nghĩ tới đây, Sở Nam đột nhiên nhớ tới.

- Tên võ thần họ Long kia đang làm cái gì? Không ngờ lại không để ý chút nào tới chín người này, chẳng lẽ hắn thực sự có thể nuốt trôi được cục tức này?

Sở Nam không nghĩ ra hồ lô của võ thần họ Long kia kia đang bán thuốc gì, cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa, lập tức viết ra bảy trăm hai mươi năm loại trận tài dùng để bố trí trận đồ không gian, sau đó kêu Minh lão tổ nói.

- Đem những tài liệu này công bố ra ngoài, ghi chú rõ điều kiện. Nếu người nào có được những trận tài này, ta có thể thay hắn luyện chế đan dược mà hắn cần, điều kiện kiên quyết là bọn hắn phải có được dược liệu để luyện chế những đan dược này. Mặt khác, đặc biệt nhấn mạnh, đan dược luyện chế ra một trăm phần trăm là cực phẩm!

Minh lão tổ có chút dại ra.

- Đan dược cực phẩm?

- Còn không mau đi!

- Vâng! Đại nhân!

Minh lão tổ lập tức ngây ngốc rời đi, rõ ràng là vẫn chưa hoàn hồn, Tăng Sỏa đứng ở một bên thì thào.

- Đan dược cực phẩm? Thật hay giả đây?
Bình Luận (0)
Comment