Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 140

Lúc trước, bọn hắn có sáu người, năm tên cao cấp Võ Tướng, một tên sơ cấp Võ Quân.

Thế lực như vậy đủ để đối kháng với một thế gia trong các gia tộc trung đẳng, hoặc là một môn phái nhỏ nào đó.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, năm tên cao cấp Võ Tướng chết sạch, chỉ còn lại một tên sơ cấp Võ Quân trọng thương.

Thảm bại như vậy, Mông Bình cũng chưa từng nghĩ đến, đặc biệt là còn có Vô Ảnh Thiên Ma Tán tương trợ.

Mặc dù như vậy, nhưng nghe thấy tiếng quát lạnh của Sở Nam, thân hình của Mông Bình cũng không nhịn được mà run rẩy, thế nhưng lại không chịu hạ giọng, hàm hồ nói:

- Chọc phải…. Ác Nhân cốc, các người chết chắc rồi….

Sở Nam vung kiếm lên, âm thanh “Răng rắc” lại lần nữa vang lên.

Cánh tay còn lại của Mông Bình cũng bị chém rớt xuống đất, trong miệng phát ra tiếng thét thê lương.

- Tiếp đó là chém hai chân.

Âm thanh của Sở Nam vang lên lạnh lẽo vô cùng.

- Một hắc y nhân cung cấp thông tin này, hắn là ai thì ta cũng không biết.

Sở Nam nhìn ánh mắt Mông Bình, những lời hắn nói vừa rồi hẳn không phải giả dối.

Cũng bởi vì không phải nói dối cho nên việc càng lúc càng phiền toái, có người đang âm thầm theo dõi bọn hắn, mà bọn hắn lại không biết là người nào.

- Ngươi có quan hệ gì với Vạn Độc Môn?

Lúc Sở Nam hỏi những lời này, trong mắt Mông Bình lóe lên dị sắc, vội vàng nói:

- Chúng ta không có quan hệ gì cả.

- Vô Ảnh Thiên Ma Tán từ đâu mà có?

Sở Nam thu toàn bộ phản ứng của Mông Bình vào trong mắt, lại hỏi.

- Mua, là chúng ta mua từ Vạn Độc Môn.

Sở Nam lại vung trọng kiếm lên:

- Ta sẽ khiến ngươi phải nói thật.

Trong mắt Mông Bình lóe lên một tia ngoan độc, thân thể cũng không còn run rẩy nữa, nghiêm giọng quát:

- Đừng tưởng rằng giết chúng ta thi Ác Nhân cốc không tìm thấy ngươi, chọc vào Ác Nhân cốc chỉ có con đường chết, giống như bây giờ….

Không đợi hắn nói hết lời, Sở Nam đã vung trọng kiếm chém bay đầu hắn.

Đáng thương cho Mông Bình, vốn định tự bạo, nói những lời này để kéo dài thời gian,nào ngờ Sở Nam đã sớm đề phòng hắn tự bạo, Sở Nam sau khi thấy những Võ Tướng bị trúng độc trong Thập Vạn Đại Sơn tự bạo, lại chứng kiến một trung cấp Võ Quân trong động Cương Phong tự bạo, đem vòng xoáy cương phong nổ hỗn loạn, có thể thấy được uy lực tự bạo lớn như thế nào.

Cho nên, lúc nhìn thấy tia ngoan độc mắt Mông Bình, Sở Nam không chút do dự vung kiếm chém, mặc dù hắn vẫn chưa có được đáp án mình muốn.

Chuyện càng lúc càng phức tạp, Sở Nam cảm thấy mình rơi vào trong một âm mưu, trực giác mách bảo với hắn rằng âm mưu này rất lớn, vốn Bách Uyên Tùng Lâm không thể nào đến một lúc nhiều như vậy, tiếp đó đêm nay còn có người muốn giết bọn hắn, còn liên quan đến Vạn Độc Môn, Sở Nam tin rằng chỉ cần bên phía Nam Cung Linh Vân không lộ ra thì Vạn Độc Môn tuyệt đối không biết hắn đã giết chết hai vị trưởng lão Vạn Độc Môn. Sở Nam quay đầu lại, hỏi Thu Tiểu Mạch:

- Ngươi biết Ác Nhân cốc và Vạn Độc Môn có quan hệ gì không?

- Vạn Độc Môn ta chưa từng nghe qua, nhưng Ác Nhân cốc thì ở phía biên giới phía tây vùng đất Man Việt, mỗi một bộ tộc đều phải tránh Ác Nhân cốc ba phần, Bắc Thần Cung đã từng xuất động đội ngũ tiễu sát Ác Nhân cốc, kết quả không biết bởi vì nguyên nhân gì mà tay không trở về, từ đó về sau, Ác Nhân cốc hành sự càng không kiêng dè.

Những ngày qua tiếp xúc với Thu Tiểu Mạch, Sở Nam đã biết được Bắc Thần Cung tại trong vùng đất Man Việt có địa vị cao cao tại thượng, các thành viên trong những bộ tộc Man Việt đều không khỏi muốn trở thành đệ tử của Bắc Thần Cung, xem như mộng tưởng cả cuộc đời, ngay cả Thu Tiểu Mạch nếu không phải bởi vì phụ nhân đột nhiên bệnh phát thì hắn đã lên đường đi Bắc Thần Cung rồi, bởi vì hắn đã thông qua được khảo thí của Bắc Thần Cung.

Hơn nữa, các bộ tộc Man Việt tu luyện võ quyết và vũ kỹ đều là từ Bắc Thần Cung truyền xuống.

Nhưng ngay cả Bắc Thần Cung lợi hại như vậy mà không ngờ cũng không thể diệt được Ác Nhân cốc, từ đó có thể thấy Ác Nhân cốc vẫn còn lá bài tẩy nào đó.

Sở Nam đem rất nhiều nghi vấn để trong lòng, lấy nhẫn trữ vật của sáu người xuống, sau đó thu hết toàn bộ, xuất một tia tâm niệm kiểm tra, trong mỗi cái nhẫn trữ vật đều có vô số nguyên thạch, còn có các loại bảo bối, đặc biệt là nhẫn trữ vật của tên sơ cấp Võ Quân, bên trong không ngờ lại có 300 khối thượng phẩm nguyên thạch, còn có một đống lớn đan dược, thú hạch, tài liệu trân quý.

- Trên đại lục này, sinh ý kiếm được nhiều lợi nhuận nhất chính là đánh cướp, nhất là hắc ăn hắc (*)

Sở Nam cảm khái một câu, sau đó đem toàn bộ những bảo bối này thu vào bên trong nhẫn trữ vật của mình.

(*) cướp từ những tên cướp.

Đối với việc này, Thu Tiểu Mạch cũng không có gì không hài lòng, phải biết rằng nếu không có Sở Nam thì bọn hắn đã hồn về Tây Thiên rồi.

- Con đường tiếp theo, mọi người càng phải cẩn thận, ta cảm thấy có người đang ở trong tối âm thầm theo dõi chúng ta.

Sở Nam nói xong liền dặn dò với Mộng Nhân vài câu, sau đó ngồi xuống tu luyện, tổng kết kinh nghiệm chiến đấu vừa rồi.

Trong lòng Sở Nam cảm nhận được một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Trong chỗ tối, một bóng đen yên lặng thối lui, trong lòng nghi vấn, tự hỏi:

- Tên này không biết là ai, ngay cả Võ Quân cũng không giết được hắn, phải quay về báo lại tin tức với bên trên, tra rõ lai lịch người này. Xem ra việc giết chết thiếu tộc trưởng của Hóa Phương tộc lần này có chút khó khăn rồi.

Lại lần nữa an tĩnh, mọi người rốt cuộc cũng không ngủ được, tình huống vừa rồi thật nguy hiểm, thiếu chút nữa thì chết như thế nào cũng không biết, Thu Tiểu Mạch nhìn về phía Sở Nam, giống như muốn nói gì đó lại thôi. Còn Tử Mộng Nhân thì vẫn không ngừng nhìn Sở Nam, trong lòng hung hăng mắng “Đồ ngốc”.

Bình minh ngày hôm sau, mọi người lại lần nữa lên đường, lần này bọn họ đi chậm rãi hơn nhiều, càng lúc càng đến gần đầm lầy độc vụ lại càng bắt gặp nhiều người hơn, trong đó còn có một số người lúc trước Sở Nam đã từng thấy.

Những người kia nhìn thấy Thiết Thương Hùng đi theo bên cạnh Tử Mộng Nhân, lập tức quăng đến đủ các loại ánh mắt, có khiếp sợ, có ghen ghét, còn có ánh mắt âm lãnh, nhất là khi nhìn thấy trong đám người Sở Nam, có ba Võ Tướng, hai Đại Võ Sư thì ánh mắt âm lãnh lại càng đậm hơn.

Sở Nam cảm nhận được những ánh mắt âm lãnh, thế nhưng cũng không hề chú ý, đang muốn đi về phía khác thì có một người kinh hô:

- Phía trước không phải là thiếu tộc trưởng Thu Tiểu Mạch của Hóa Phương tộc hay sao?

Thu Tiểu Mạch nhìn lại, trên mặt lập tức nở nụ cười, chợt đáp:

- Khổ Na sư thúc, người cũng ở đây à.

Nói xong, ba người Thu Tiểu Mạch liền đi đến, Sở Nam và Tử Mộng Nhân, còn có Thiết Thương Hùng đều đứng yên tại chỗ.

- Ngươi tại sao cũng đến đây?

Khổ Na chính là người của Bắc Thần Cung, hơn nữa còn là người phụ trách khảo hạch Thu Tiểu Mạch lúc trước, lúc này hắn chợt nghiêm nghị hỏi.

- Phụ thân đột nhiên sinh quái bệnh, phải dùng Mặc Liên Thuật Tử để cứu mạng cho nên ta mới đến đây.

- Cái gì?

Vẻ mặt Khổ Na đầy nghi vấn, lại hỏi:

- Hai người kia là gì của ngươi?

- Bọn họ là bằng hữu của ta, cũng là ân nhân cứu mạng của ta, nếu không có bọn họ thì ta sớm đã chết rồi.

Thu Tiểu Mạch vội đáp, sau lưng Khổ Na bỗng có người lên tiếng:

- Thật kiêu ngạo, không biết chúng ta là người của Bắc Thần Cung sao? Còn không đến hành lễ….

- A Ma Nột.

Khổ Na nghiêm giọng quát.

Thu Tiểu Mạch nhỏ giọng nói:

- Khổ Na sư thúc, Thiết Thương Hùng là do Lâm đại ca thu phục.

- Ồ….

Khổ Na chấn kinh, lại nói:

- Tiểu Mạch, dẫn ta đến làm quen bằng hữu của ngươi một lát.
Bình Luận (0)
Comment