Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1405

Mọi người không hiểu tại sao Sở Nam lại hỏi gấp gáp như vậy, nhưng Tiên Nguyệt cũng trả lời:

- Một trăm ba mươi sáu ngày rồi.

Tiên Nguyệt nhớ rất rõ, đếm từng ngày một mà.

Ánh mắt Sở Nam có phần cảm kích, khi vào đếm có bảy bảy bốn chín ngày, khi ra có sáu sáu ba sáu ngày, ở giữa có một tháng truyền Phù Thuật, cộng với việc lúc mới vao không cảm nhận được sự thay đổi về thời gian. Tính ra cũng xấp xỉ một trăm ba mươi sáu ngày.

Thời gian tuy đã khớp, nhưng Sở Nam cứ cảm thấy có vấn đề gì đó.

- Chỉ là ảnh hưởng tâm trí khiến người ta thấy thời gian thay đổi thôi sao?

Sở Nam lòng đầy nghi hoặc, thật sự là vậy thì việc gì Cấm Vụ phải làm thế? Như vậy không phải là thừa rồi sao?

Đang định tạm gác lại vấn đề này chuẩn bị sắp xếp đi Vụ Cấm Hải, thẳng tiến đến Tỏa Hải Không Bình, nhưng trong đầu Sở Nam bỗng lóe lên một đạo linh quang:

- Mình ở trong màn khói, Tiên Nguyệt bọn họ cũng thế, tại sao mình cảm thấy thời gian thay đổi còn họ thì không?

Nghĩ thế, trong lòng Sở Nam rõ ràng hơn nhiều, hắn nhìn Cửu Võ một cái. Ở đây tu vi của Cửu Võ là cao nhất, nếu hắn không có cảm giác thì những người khác càng không cần nói. Ánh mắt Sở Nam nhìn Cửu Võ có chút hoài nghi.

Nhìn đến lúc này, Sở Nam đã chắc chắn những điều mình nghĩ mười phần thì đúng đến chín.

Sở Nam hừ lạnh:

- Quả nhiên trong lòng có âm mưu, lại nhắm cái thân thể này của ta à?

Hắn cười thầm, nhưng vẻ mặt không có gì thay đổi, dù sao thì họ vẫn ở trong màn khói này, vẫn bị Cấm Vụ giám sát.

Sở Nam bình thản nói:

- Đi thôi.

Hắn vừa nhấc chân lên thì dừng lại, nhìn Thần Thượng với nụ cười đông cứng trên mặt:

- Ngươi không cần đi, cứ ở đây là được.

Vẻ cứng đờ của Thần Thượng biến thanh sự kinh ngạc, trước đó Sở Nam liều mình không nể mặt Cửu Võ cũng phải cứu được hắn. Như vậy là chắc chắn hắn rất có ích, hơn nữa còn là không thể thiếu được. Thế nhưng khi Sở Nam đi một chuyến về, thái độ đã hoàn toàn thay đổi, không thèm quan tâm sự sống chết của hắn. Thần Thượng hoảng loạn, hắn sống được đến bây giờ được nhiên không phải một kẻ không sợ chết, nếu không thì hắn đã chết từ hồi đó rồi. Hắn hét lên:

- Ngươi muốn làm gì, ta sẽ nghe theo hết!

- Không cần nữa.

Sở Nam lạnh nhạt nói, trước đó giữ lại Thần Thượng chẳng qua là muốn mượn sức mạnh của hắn để phá Tỏa Hải Không Bình. Giờ đã có cách phá mà Cấm Vụ nói cho, không cần đến Thần Thượng nữa. Tuy Cấm Vụ có ý đồ khác nhưng dù vì mục đích gì thì hắn cũng phải để Sở Nam quay lại cứu. VÌ thế cách phá bí cảnh của Cấm Vụ sẽ không thể sai, tạm thời hắn sẽ không hại Sở Nam.

Những điều này đương nhiên Thần Thượng không hiểu được. Trong mắt Cửu Võ tuy có nghi hoặc nhưng một đạo kiếm khí đánh thẳng lên đan điền Thần Thượng. Tu vi của Thần Thượng thì đương nhiên không thể thoát được đường kiếm khí này. Trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, hắn chẳng quan tâm điều gì nữa, hét lên với Sở Nam:

- Đại nhân, cứu ta với! Ta sẽ nói cho ngài một bí mật!

Thần Thượng dùng một điều bí mật để đổi lấy tính mạng. Thế nhưng Sở Nam không có bất cứ hành động gì, còn kiếm khí thì đã đánh tới. Thần Thượng dùng toàn lực nhổ ra một đạo tinh huyết, dùng bí pháp dịch chuyển cơ thể tránh được kiếm khí. Thần Thượng giận dữ nhìn Cửu Võ:

- Tại sao ngươi cứ dồn ta vào chỗ chết?

- Vì ngươi đáng chết!

HIếm khi Cửu Võ lại lạnh lùng thế này, tùy ý nói một câu, rồi lại một đạo kiếm khí tấn công. Thần Thượng hoảng loạn, hét lên:

- Đại nhân, không phải ngài muốn biết Thiên Võ Điện sao? Hắn chính là người của Thiên Võ Điện, hắn chính là…

Kiếm khí phân thành ba đường, tấn công đan điền, tim và trán Thần Thượng, hắn lập tức chết ngay tại chỗ, khi hắn chết, trong cơ thể Sở Nam có dị động, tinh huyết luyện hóa từ Sinh Tử Quyết dung nhập vào cơ thể.

Cửu Võ giết chết Thần Thượng nhưng không hề thở phào, hắn đã nghe rõ câu nói của Thần Thượng:

- Sở Nam cũng đang tìm Thiên Võ Điện? Sao hắn biết được?

Cửu Vũ nghi hoặc, nói với Sở Nam:

- Đúng, ta đến từ Thiên Võ Điện.

Chỉ đúng một câu đó, Cửu Võ không nói gì thêm.

Mọi người nghe thế đều chau mày, họ đều có thể coi là kẻ cầm quyền một phương, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói đến Thiên Võ Điện. Nếu là Thiên Võ Điện thực lực không mạnh nên danh tiếng không có thì thôi, đằng này Cửu Võ thực lực cao như vậy, một kiếm giết chết Địa Võ Thần, lại còn không coi Thiên Võ Thần bọn họ ra gì. Nói thực lực Thiên Võ Điện không cao thì chẳng ai tin.

Mọi người bỗng giật mình, lúc này mới nhận ra, trên Thiên Võ Đại Lục này, họ không phải những người ở vị trí cao nhất, phía trên vẫn còn thế lực khác!

Sở Nam cười nhạt:

- Ta đã từng hứa thì đương nhiên sẽ cùng ngươi về một chuyến. Đến lúc đó không phải nghi ngờ giữa hai ta sẽ rõ ràng sao?

Cửu Võ nghe vậy thì cười, nửa đùa nửa thật nói:

- Ta không muốn đối đầu với ngươi.

- Không phải ta vẫn nợ ngươi một ân tình sao?

Trong lúc nói, Thiên Dương Tử từ trong Thiên Võ Điện giật mình tỉnh lại, nhìn xung quanh đúng là chỉ có một mình Sở Nam, thân hình biến tới trước mặt hắn:

- Tiểu tử, Thiên Nhiên đâu?

Sở Nam vẻ mặt áy náy, Thiên Dương Tử nhìn thấy thế là lập tức nghĩ tới kết cục xấu nhất, hắn rút Thiên Dương Kiếm định chém xuống Sở Nam. Kiếm vừa ra thì một đạo kiếm khí đã quấn lấy Thiên Dương Kiếm

Thiên Dương Tử gầm lên:

- Trả mạng con gái ta đây! Thật uổng cho Thiên Nhiên đối với ngươi tình thâm nghĩa nặng…

Trong mắt Thiên Ngã có chút nghi hoặc, cảm giác Sở Nam không phải người như vậy.

Sở Nam nói:

- Tiền bối, Thiên Nhiên không sao!

- Không sao?!

Sở Nam liền truyền âm những gì Cấm Vụ nói cho Thiên Dương Tử, đương nhiên không nói hết toàn bộ. Thiên Dương Tử nghe xong, toàn thân như bị sét đánh, cười điên cuồng:

- Tốt! Tốt! Tốt!

Liền một lúc nói ba từ tốt, mọi người đều sững người. Thiên Dương Tử vỗ vai Sở Nam:

- Đối xử với Thiên Nhiên cho tốt, ngươi phải tốt với nó. Nếu ngươi tệ bạc, dù không phải đối thủ của ngươi thì ta cũng liều mạng!

Sở Nam gật đầu.

Trong lúc nói chuyện thì khói mù đã tan đi hoàn toàn, hội Sở Nam nhanh chóng đi ra khỏi Vụ Cấm Hải. Vài ngày sau, khi ở bên ngoài Vụ Cấm Hải, Sở Nam nói với ba người Hắc lão đầu:

- Mọi người có thể đi, làm việc cho tốt. Hãy nhớ, dùng sức mạnh của Tinh Bảo Các tìm loại mảnh vỡ này, còn cả loại lệnh bài này nữa.

Sở Nam lấy ra lệnh bài màu đen. Thật ra, khi đối mặt với Cấm Vụ, hắn cũng muốn hỏi Cấm Vụ về lệnh bài đen này. Nhưng nghĩ đến một mảnh lệnh bài đang ở chỗ Tiểu Hắc, hắn sợ sẽ kéo Tiểu Hắc dính vào việc này, nên đã kìm lại ý định. Dù gì lần đầu tiên, rốt cuộc Cấm Vụ đuổi theo ai, hắn không biết được.

Cũng may Sở Nam không lấy lệnh bài ra, nếu không, không biết kết cục sẽ ra sao?
Bình Luận (0)
Comment