Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1411

Gió đã ngừng, sóng cũng rút.

Lấy trung tâm à Tỏa Hải Không Bình ở Nam Xuyên Châu, trong vòng bán kính mười vạn dặm, tất cả đều biến thành hoang địa, thậm chí nó còn sắp chạm tới Vụ Cấm Hải. Nhìn thấy tình hình này, những người bị Thiên Dương Tử ngăn lại đều sững sờ, thấy mình may mắn vì đã không lao vào, nếu không thì quá nửa đã thành một phần của hoang địa kia.

Thiên Dương Tử không đi Tỏa Hải Không Bình mà tìm kiếm trên hoang địa, từ những khe nứt ngang dọc đó, Thiên Dương Tử ngử thấy một mùi vị thuần túy của kiếm, hắn tìm kiếm từng tấc, từng tấc đất một.

Mấy người Sở Nam đứng ở phía trước Tỏa Hải Không Bình chỉ còn lại một tấm “màng”. Cửu Võ nhìn chăm chăm tấm màng, rồi lại nhìn Sở Nam, trong đầu nhớ lại tất cả những gì liên quan đến bí cảnh nhưng chưa gặp trường hợp nào thế này, không kìm được hỏi Sở Nam:

- Đây là gì?

- Không biết.

Sở Nam trả lời nhanh gọn, đúng là hắn không biết thật, chỉ là nghi không biết nó có liên quan tới không gian Cửu Võ chiến đấu hay không.

- Vậy thử xem?

- Đương nhiên là phải thử.

Sở Nam hít sâu một hơi, nắm chặt đấm, năng lượng ngưng tụ, tung ra Chấn Thiên Quyền. Lớp màng kia lập tức bị phá vỡ. Nắm đấm của Sở Nam xuyên qua, dừng lại một chút thì lại bị đánh bật ra, còn lớp màng kia trở lại như cũ.

- Hửm?

Tất cả cùng kinh ngạc.

Sau khi thấy kinh ngạc Sở Nam lại mừng rỡ, hắn không quan tâm nó kỳ quái thế nào, chỉ cần vào được là đủ rồi. Ngay sau đó, cơ thể hắn được bao quanh bởi năng lượng, thân hình biến thành hình kiếm, mũi kiếm ngưng tự bá khí, quay sang Cửu Võ, hắn nói:

- Ta thử trước.

Nói rồi hắn lao thẳng về phía trước.

Sở Nam vào trong Tỏa Hải Không Bình, chưa kịp cảm nhận bên trong đó có gì khác, ngay lập tức mừng rỡ nhìn ra ngoài. Vì vẻ mặt của bọn Cửu Võ hắn nhìn thấy rất rõ, không kìm được hét lên, nhưng mấy người kia thì chẳng có phản ứng gì. Sở Nam liền hiểu ra:

- Bên trong nhìn được bên ngoài nhưng bên ngoài không nhìn vào trong được.

- Vào được có ra được không?

Sở Nam hoài nghi, một lần nữa biến thành kiếm lao thẳng ra, xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả vội hỏi:

- Bên trong thế nào?

- Còn chưa kịp nhìn!

Sở Nam đáp một câu khiến mọi người thất vọng vô ngần. Sở Nam để Cửu Võ vào trước để đối phó với những nguy cơ trong đó trước, rồi nói với Thiết Thương Hùng:

- Chiến Thần, ngươi thử xem có vào được không, nhớ là sau khi vào không được hành động tùy tiện.

Thiết Thương Hùng hét lên một tiếng, chiến lực bạo phát, xông thẳng tới, rồi tới Phong Vĩnh Thành, Cốc Hy Đan, Tiên Nguyệt, ngay đến Tiểu Nê Thu cũng xông vào. Cuối cùng chỉ còn lai Cực Tiên, tu vi hiện nay cả Cực Tên vẫn chưa phục hồi đến Võ Thánh, thực sự không thể vào được.

- Tấm màng này, dưới Võ Thnsh thì không thể vào được sao?

Sở Nam lầm bầm, dùng Diệt Nguyên Minh Đằng quấn lấy Cực Tiên, Cực Tiên thấy Diệt Nguyên Minh Đằng là toàn thân run rẩy, có thể nói đó là ác mộng của Cực Tiên, nhưng nàng lại không dám tránh. Ngay sau đó, nàng cảm thấy mình từ địa ngục lên thẳng thiên đường. Diệt Nguyên Minh Đằng không chỉ hút không hút mất tu vi mà còn truyền vào cho nàng một luồng sinh mệnh lực dồi dào. Cực Tiên lập tức cảm thấy tu vi của mình nôn nóng như muốn tăng lên.

Đúng lúc Cực Tiên chìm đắm trong cảm giác đó thì bỗng nhiên thấy khó thở, mở mắt ra thì thấy trước mắt là hoa thơm tươi mới, nước chảy róc rách, cây cỏ xanh mướt, núi non trùng điệp…

Dường như nàng đã vào trong bí cảnh Tỏa Hải Không Bình.

Mọi người đều sững sờ nhìn xung quanh, khi bên bọn Sở Nam phá vỡ Tỏa Hải Không Bình chỉ còn một lớp màng thì bên kia, Tỏa Hải Không Bình đã vỡ rồi, chỉ còn lại một lớp màng. Trên mặt biển là những con thuyền, còn có võ giả, lập tức đem tin này truyền đi khắp nơi…

Trong Vụ Cấm Hải, gương mặt của Cửu Võ hiện ra:

- Hình như chỗ nào đó có vấn đề. Không giống như ta nghĩ.

Trong vùng hư không vô tận, một người đang nghĩ:

- Không ngờ hắn lại đến được Thiên Võ Đại Lục. Ta nhớ Thiên Võ Đại Lục hình như có vấn đề gì đó. Truyền tống trận không thông, mà hư không của Thiên Võ Đại Lục không dễ bị phá vỡ như vậy. Lần này làm thế nào

Đột nhiên, người này ngẩng lên nhìn một nơi nào đó trong hư không rồi có tia sáng kỳ lạ bay vút đi…

Bên trong bí cảnh, mọi người vẫn đang ngẩn ra nhìn, cảnh tượng ở đây dường như có ma lực hấp dẫn tất cả mọi người. Sở Nam tỉnh lại đầu tiên, trán nhăn tít lại, hắn cảm thấy đây là chân thực chứ không phải ảo cảnh

Đúng lúc đó, một con rắn trên mình phủ hoa văn đầy màu sắc, dài khoảng mười mét, rộng một mét trườn tới. Mọi người giật mình, rồi Tiểu Nê Thu quát:

- Một con rắn nhỏ tí mà dám bò trước mặt Giao gia?!

Quát xong, Tiểu Nê Thu định nhảy tới giết con rắn. Tiểu Nê Thu đã là đại viên mãn Võ Thánh nhưng lai không muốn hóa thân, đối phó với một con rắn lớn nhưng hoàn toàn không có năng lượng, không có khí tức kia thì không có vấn đề gì.

Thế nhưng, điều khiến mọi người chấn kinh đó là, Tiểu Nê Thu căn bản không thể nhảy lên không trung, nhưng con rắn kia bị tiếng quát của Tiểu Nê Th dọa giật mình, nhìn thấy mấy người Sở Nam thì như gặp quái vật, vươn đầu lên lè lưỡi xì xì mấy cái, vừa kêu vừa lùi ra sau. Tiểu Nê Thu vẫn hét:

- Lạ thật, sao ta không nhảy lên được?

Tiểu Nê Thu lại vận chuyển năng lượng, thử mấy lần nhưng kết quả vẫn không được. Ngay khi người khác cũng định thử thì tiếng rắn từ bốn bề vang lên. Rồi rất nhanh, từ trong đám cỏ vừa rồi còn khiến tâm trạng dễ chịu xuất hiện nhung nhúc một đàn có đến hơn ba nghìn con rắn to nhỏ, đủ màu sắc các loại.

- Từ bao giờ mà rắn cũng thành động vật sống quần cư vậy?

Cửu Võ hỏi, ba nghìn con rắn này đang tấn công về phía bọn họ. Tiểu Nê Thu đang nghĩ khi Sở Nam lấy ra Bích Phù Vân Mị Chi, không gian không thể bay lên đó chắc cũng như nơi này, liền tiến lên nói:

- Điêu gia gia chỉ không thể nhảy lên chứ vẫn đồ sát được các ngươi!

Nói rồi, một đạo Thủy Quy Tắc hiện ra, nhưng không hề có một giọt nước chảy ra, cũng chẳng có thủy tiễn, dù gì thì nước cũng như những thứ liên quan đến nước đều không xuất hiện. Lúc này Tiểu Nê Thu thật sự hoảng, hắn chưa từng gặp phải chuyện này. Năng lượng trong cơ thể vẫn đang vận chuyện nhanh chóng, hơn nữa rõ ràng nó đã biến thành Thủy Quy Tắc.

Thế nhưng, tất cả lại biến mất chẳng một chút tông tích!

Tiểu Nê Thu đang bối rối không biết làm sao, con rắn đầu tiên đâm bay Tiểu Nê Thu, mắt Sở Nam lóe tinh quang, buột miệng:

- Ba vạn cân lực!
Bình Luận (0)
Comment