Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 152

Năm Võ Quân, đều là Võ Quân trung cấp, từ khắp bốn phương tám hướng xông về phía sáu người Bắc Thần Cung.

Khổ Na có tu vi Võ Quân cao cấp, trong năm đệ tử thì có hai người là Võ Tướng cao cấp, hai Võ Quân sơ cấp, một Võ Quân trung cấp.

Từ tình cảnh hiện nay mà xét, Bắc Thần Cung đang rơi vào hoàn cảnh xấu.

Thế nhưng trên mặt Khổ Na lại không hề có vẻ sợ hãi gì, nhìn năm người chằm chằm, nghiêm nghị nói:

- Các vị Võ Quân, các ngươi muốn đối đầu Bắc Thần Cung sao? Hãy suy nghĩ cho kỹ!

- Chúng ta đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta sẽ không từ bỏ bảo vật đâu! Bắc Thần Cung tuy lợi hại, nhưng không quản được chúng ta, lại nói, Bắc Thần Cung các ngươi tại Man Việt cũng không phải là một tay che trời, nói không chừng một ngày nào đó Ác Nhân cốc sẽ thay thế các ngươi.

Một hán tử áo đen trả lời bằng một giọng châm biếm.

Người này vừa vặn nói trúng chỗ đau của Bắc Thần Cung, năm đó tiến công Ác Nhân cốc không đánh mà lui, sớm đã trở thành sự sỉ nhục của Bắc Thần Cung, đệ tử của Bắc Thần Cung đều muốn một ngày nào đó sẽ san bằng cả Ác Nhân cốc.

Sắc mặt của Khổ Na cũng trở nên rất khó coi, lạnh lùng quát:

- Các ngươi đã muốn tìm chết thì ta đây sẽ thanh toàn cho các ngươi!

- Ai sống ai chết còn chưa biết đâu.

Tiếng nói vừa dứt, tràng chém giết lại bắt đầu, Khổ Na tay cầm loan đao địch với hai tên Võ Quân, ba tên đệ tử thì cùng với ba kẻ khác quần nhau một chỗ, hai tên Võ Tướng cao cấp thì lập tức dùng tốc độ nhanh nhất thối lui một khoảng xa, sau đó lấy ra hai cây cung, lắp tên vào cung nhắm bắn.

Hai cây cung đều bừng lên hỏa diễm thiêu đốt.

- Viêm Liệt Nguyên Dương cung!

Thu Tiểu Mạch thốt lên một tiếng kinh hãi, thấy Sở Nam và Tử Mộng Nhân nhìn hắn, Thu Tiểu Mạch vội vàng giải thích:

- Viêm Liệt Nguyên Dương cung chính là hạ phẩm Pháp Khí, cần phải dùng Hỏa nguyên lực để thúc dục, xạ tốc cực nhanh, uy lực mười phần.

- Cung tên của ngươi gọi là gì, có lợi hại bằng Viêm Liệt Nguyên Dương cung không?

Nghe thấy nghi vấn của Tử Mộng Nhân, Thu Tiểu Mạch tự hào nói:

- Càn Thiên Lạc Nhật cung chính là thượng phẩm Pháp Khí, so với Viêm Liệt Nguyên Dương cung còn lợi hại hơn, chính là trấn tộc chi bảo của Hóa Phương tộc, nhất là Hỏa Dương tiễn….

Nói đến đây, Thu Tiểu Mạch đột nhiên im bặt, sắc mặt lộ vẻ lo lắng, Sở Nam kỳ quái hỏi:

- Tiểu Mạch, làm sao vậy?

- A Man thúc đâu rồi? Tại sao ta không thấy hai người bọn họ trong nhóm người này? Chẳng lẽ, hai người A Man thúc đã rơi vào trong đầm lầy độc vụ sao?

Thu Tiểu Mạch vừa nói xong thì mọi người liền nhớ đến hai thủ hạ của hắn, nhất thời không biết phải nói gì, Thu Tiểu Mạch muốn xuống dưới hỏi thăm, Sở Nam lập tức chụp lấy hắn, quát khẽ:

- Ngươi muốn xuống dưới tìm chết sao?

- Thế nhưng đám A Man thúc….

- Cha của ngươi vẫn đang chờ ngươi đem Mặc Liên Thuật Tử về cứu mạng.

Sở Nam khẽ quát, lúc này thì Thu Tiểu Mạch mới chịu nằm im, thế nhưng trên mặt lại không có chút vui vẻ gì.

Đang lúc này, bên trong hạp cốc vang lên một tiếng hét to:

- Tam Nguyệt Luân Trảm!

Tiếng quát đến từ Khổ Na, loan đao trong tay Khổ Na chém ra ba cái nguyệt quang cong cong như hoa luân, ba tiếng nổ liên tiếp vang lên, lập tức trảm lùi hai đối thủ, tiếp đó hai mũi tên bắn thẳng đến hai tên Võ Quân đó, sắc mặt hai tên Võ Quân đột biến, đằng không nhảy lên.

Đúng lúc này, hai người bắn tên hét lên một tiếng:

- Bạo!

Hai mũi tên lập tức nổ tung, hai tên Võ Quân nhất thời thụ thương, Khổ Na lại tiếp tục mãnh công.

- Bắc Thần Cung phối hợp như vậy, năm tên Võ Quân chưa chắc đã là đối thủ.

Sở Nam thầm nhủ, chợt nhớ đến năm vị sư phụ tại trấn Tự Do, thầm nghĩ:

- Tu vi của năm vị sư phụ cũng là Võ Quân, nhưng thực lực tuyệt đối cao hơn bọn hắn nhiều, có lẽ năm vị sư phụ sắp tấn cấp Võ Vương, chỉ còn kém một chút nữa mà thôi.

- Hiện nay lén từ đằng sau tiến đến, từ trên núi nhảy xuống, không biết có kinh động bọn hắn không?

Sở Nam nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy không an toàn:

- Nếu như có thể hấp dẫn lực chú ý của bọn họ thì hẳn không thành vấn đề.

Sở Nam nhìn Thiết Thương Hùng, đột nhiên nảy ra chủ ý, nói:

- Nếu để Thiết Thương Hùng rống lớn, hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, đồng thời mình từ trên núi nhảy xuống, nhất định có thể ẩn giấu được.

- Thế nhưng, ngày đó có không ít người đã bắt gặp mình và Thiết Thương Hùng ở cùng một chỗ, người khác rất dễ liên tưởng đến ta, vậy sau này không phải bốn phương truy sát ta sao?

Sở Nam chau mày, muốn đoạt bảo thì khó tránh khỏi hậu hoạn vô cùng, thật đúng là rất khó xử, vấn đề lớn nhất là còn chưa biết bảo vật đó rốt cuộc là cái gì.

Chiến đấu trong hạp cốc đã đến hồi gay cấn, Bắc Thần Cung hơi chiếm thượng phong, năm Võ Quân đã phân ra một người đi đối phó với hai tên cao cấp Võ Tướng đứng ở xa bắn tên….

- Nơi này là Bách Uyên Tùng Lâm, trong rừng có rất nhiều hung thú….

Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Nam đột nhiên bừng sáng, lẩm bẩm:

- Nếu như để Thiết Thương Hùng dẫn dụ một đám Ma thú đến, vấn đề này chẳng phải đã giải quyết xong sao?

- Đồ ngốc, ngươi đang nghĩ gì thế?

- Mộng Nhân, Tiểu Mạch, các ngươi nấp ở đây, ngàn vạn lần đừng ra ngoài, ta có một biện pháp có thể đoạt được bảo vật.

Sở Nam thấp giọng nói, trên mặt Tử Mộng Nhân tràn đầy kinh hỉ, Thu Tiểu Mạch thì vẫn còn đang trong bi thương.

Nói xong, Sở Nam vẫn chưa yên tâm, nói:

- Đi theo ta.

Sở Nam dẫn Tử Mộng Nhân, Thu Tiểu Mạch và Thiết Thương Hùng rời khỏi lùm cây, đi đến một nơi bí mật ở xa hơn, nấp kỹ, sau đó thì Sở Nam mới phân phó cho Thiết Thương Hùng, Thiết Thương Hùng nghe xong liền gật đầu.

- Nhớ kỹ, dụ các Ma thú khác ra xong thì ngươi lập tức ẩn nấp, lặng lẽ trở về đây bảo hộ sự an toàn cho Mộng Nhân, chờ ta trở về thì ngươi muốn ăn bao nhiêu thịt nướng cũng có!

Sở Nam dặn dò kỹ lưỡng một phen, Thiết Thương Hùng liền đi xua đuổi những Ma thú hác, Sở Nam thì vòng đằng sau, bò lên đỉnh ngọn núi có cửa động.

Mấy người đang đại chiến bên trong hạp cốc không biết trong tối có người, đánh chủ ý với cửa động kia, Khổ Na trái lại quát lên một tiếng uy nghiêm:

- Năm vị nếu như dừng tay thì chuyện hôm nay xem như chưa từng phát sinh, còn nếu các vị còn chấp mê bất ngộ thì cho dù muốn rời khỏi khu vực này cũng không đơn giản đâu!

- Đừng có đem Bắc Thần Cung ra hù dọa nữa, chúng ta từ lúc nào e ngại Bắc Thần Cung ngươi chứ?

- Được, hôm nay ta sẽ lấy máu tươi của chư vị để lập uy cho Bắc Thần Cung!

Trong lúc bọn hắn nói chuyện, Sở Nam đã vòng lui sau lưng hạp cốc, chậm rãi bò lên núi.

Thế nhưng, vừa bò qua một khối cự thạch thì sắc mặt Sở Nam đột nhiên đại biến, ở trước mặt hắn, khoảng chừng 20 mét, có một Hắc y nhân cũng đang bò lên trên ngọn núi.

- Thì ra có người cũng suy nghĩ giống ta, Hắc y nhân này là ai? Là Hắc y nhân trong đầm lầy độc vụ ngày đó hay sao? Trong tối không ngờ vẫn còn người muốn làm ngư ông.

Trong đầu Sở Nam lập tức xuất hiện rất nhiều nghi vấn, đồng thời càng thêm cẩn thận, lấy Hỗn Nguyên Ban Chỉ đeo lên tay đề phòng vạn nhất.

Lúc này, trong lòng Hắc y nhân đang nghĩ ngợi:

- Một đám đầu đất, người của Bắc Thần Cung là ngu nhất, các ngươi cứ liều mạng đi, lão tử thần không biết quỷ không hay lấy bảo vật đi, khặc khặc khặc….

Hắc y nhân đã bò lên đến đỉnh núi, thế nhưng cũng không lập tức nhảy xuống, trái lại bộ dáng giống như đang chờ đợi thứ gì đó.

Sở Nam còn cách hắn khoảng chừng hơn 20 thước.

Đúng lúc này, từ phía hạp cốc truyền đến tiếng gào rống lớn, vẻ mặt Hắc y nhân trở nên mừng rỡ, lập tức nhảy xuống.
Bình Luận (0)
Comment