Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1597

- Mở ra đệ tam nhãn cho ta!

Lôi Ngoan quát chói tai.

- Đây cũng là cơ hội duy nhất cho ngươi, nếu ngươi mở ta sẽ nhân từ để người nhà các ngươi lên đường cùng lúc, bằng không thì ta còn ngàn vạn thủ đoạn làm cho các ngươi sống không bằng chết! Cho nên, mở ra cho ta!

Hai mắt Sở Nam đã thành một màu huyết hồng, hắn phẫn nộ nhưng không có gào thét lên mà đem nó hoá thành lực lượng, dành dụm lại, đi thăm dò hắc động cuối cùng là xảy ra dị thường gì. Cùng lúc đó, hắn đem ngón tay máu me chuyển tới đệ tam nhãn, dựa theo phương thức gọi nó khai mở ra lúc trước mà tiến hành. Giờ phút này, hắn cũng cần đệ tam nhãn ngăn cản Lôi Ngoan một chút, chỉ là hắn không có đem tất cả hi vọng đặt lên trên nó.

- Đúng, lúc này mới nghe lời, ta sẽ nhân từ đối với ngươi!

Lôi Ngoan nhìn thấy động tác vừa rồi của Sở Nam như vậy liền biểu hiện ra một bộ không cho là đúng, trên thực tế hắn cũng đã âm thầm đề phòng thật sâu, mà ngay cả tốc độ cũng chậm đi một chút. Dù sao uy năng của đệ tam nhãn thực sự quá khủng bố, mà hắn sở dĩ dám để cho Sở Nam khai mở đệ tam nhãn thì sự tự tin lại đến từ kiện pháp bảo trong tay.

Pháp bảo trong tay hắn không phải thứ lợi hại bình thường!

Lôi Ngoan thầm nghĩ, pháp bảo trong tay hắn có thể ngăn cản được đại bộ phận uy năng, hơn nữa còn nửa kiện Kim Ngoan Lôi Y thì chắc hẳn sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng, hắn làm như vậy tự nhiên là muốn từ trong đó thu được lợi ích!

Bên kia, Triệu Hữu vẫn chăm chú theo dõi trận chiến, hai mắt chợt lẫm liệt lên, pháp bảo kia mang đến cho hắn nguy cơ quá lớn!

Việc gì nên làm Sở Nam đã đều làm, đáng tiếc đệ tam nhãn cũng không có khai mở, không biết có phải vì nguyên năng lượng thiếu hụt hay là trong thời gian ngắn không thể thi triển ra. Dù sao mi tâm hắn vẫn như bình thường, căn bản là không có chút biến hoá nào.

Đệ tam nhãn không khai mở Sở Nam không có uể oải, đầu tiên hắn sớm đã có dự cảm, đệ tam nhãn này không phải thứ hắn có thể hoàn toàn khống chế được, không thể muốn là có thể khai mở được. Thứ hai chính là hắn căn bản là không có thời gian đi uể oải.

Bất quá, hắn lập tức có quyết định:

"Hoặc là đem đệ tam nhãn bức ra ngoài hoặc là đem nó luyện hoá, hoá cho mình dùng!"

Mà đối diện, Lôi Ngoan không nhìn thấ năng nào bắn ra thì trong nội tâm không khỏi thất vọng một hồi, ngay lập tức hắn lại hưng phấn lên, quát:

- Như thế nào? Đệ tam nhãn không mở ra được à? Ta thế nhưng mà đã cho ngươi cơ hội, ngươi đã không dùng vậy thì không thể trách ta được rồi!

Lôi Ngoan nói chuyện, có máu tươi bay ra, tốc độ đột nhiên gia tăng, lập tức đem khoảng cách với Sở Nam rút lại còn chưa đến 500m. Khoảng cách này Lôi Ngoan hoàn toàn có thể ném pháp bảo trong tay ra, lại để cho pháp bảo tiến hành công kích.

Nhưng mà, hắn không có thả pháp bảo ra, vẫn nắm chặt trong tay đâm về phía Sở Nam!

Khoảng cách, 300m!

200m!

50m!

30m!

Nháy mắt sau đó, sẽ sẽ bị đánh trúng!

Đám người Tứ Quý muốn cứu giúp nhưng mà bọn hắn không có thực lực đó, duy nhất chỉ có Điện chủ mới có thể nhưng mà Điện chủ lại bị trọng thương rồi, đồng dạng là có lực nhưng không thể làm được gì.

Triệu Hữu hai mắt mở lớn, hắn muốn nhìn thật kỹ một màn này!

Thân thể cường hãn của Sở Nam đã siêu việt Tổ bảo, nhưng mà đối diện với kiện pháp bảo có thể đem cái búa Cổ bảo của Điện chủ chém thành hai nửa kia thì thân thể Sở Nam có cường hãn hơn nữa cũng chưa chắc có thể ngăn cản được, ngoại trừ những khối xương dung nhập vào thân thể hắn kia.

"Xem ra không có biện pháp rồi, chỉ có thể đem sợi vật chất cường đại kia tế ra, ngăn cản một chút!"

Sở Nam đang thầm kỹ lại phát hiện ra kim y nhân tập trung lại chính là mi tâm của hắn, là đệ tam nhãn. Hơn nữa, địa phương kiện pháp bảo kia ngắm tới cũng chính là đệ tam nhãn!

Thấy một màn như vậy, trong nội tâm Sở Nam cũng khởi lên vô tận hào khí!

Trong nội tâm thầm hô:

"Đánh cược một lần! Ngươi muốn đâm ta liền cho ngươi đâm!"

Tuy nói là đánh bạc nhưng Sở Nam vẫn muốn kiệt lực bảo vệ tính mạng của mình, nếu như hắn chết đi thì kết cục của phụ mẫu hắn có thể nghĩ được. Sở Nam chuẩn bị lấy, có cái gì không đúng thì lập tức tế ra sợi vật chất cường đại kia.

Lôi Ngoan gần trong gang tấc rồi, uy thế đã ép lên người Sở Nam, mục tiêu của Lôi Ngoan xác thực là đệ tam nhãn, hắn muốn đem pháp bảo đem nó móc ra!

Pháp bảo, đâm tới!

Giờ khắc này, hình ảnh trở nên đặc biệt chậm!

Nắm tay của Sở Thiên Phong cùng Lâm Tuyết Nhiên siết chặt lại, đâm cả vào trong da thịt đối phương, hô hấp đình chỉ, tim đập đình chỉ. Điệp Y há to miệng, gọi không ra một chữ, sắc mặt nàng cũng tái nhợt, trong ánh mắt của nàng, lộ ra tử chí!

Sắc mặt đám người Điện chủ cũng nặng nề vô cùng, thân thể Tú Hoa Nương đã mềm nhũn ra, Tứ Quý đánh một quyền đánh lên không, ánh mắt Cửu Võ thoáng trừng thẳng lên, trong miệng nói ra:

- Tính mạng là kiếm!

Nhất thời trong ánh mắt hắn ngưng tụ ra một thanh kiếm, bắn thẳng về phía Lôi Ngoan.

Đặt ở lúc bình thường, thấy ánh mắt Cửu Võ ngưng kiếm, kể cả Điện chủ sẽ phải hoan hô không thôi, nhưng mà giờ phút này không có ai để ý rồi. Cách đó không xa Triệu Hữu cũng nhìn thấy thanh kiếm kia, nhưng hắn chỉ khẽ quét qua mà thôi, thanh kiếm nà năng quá nhỏ rồi, căn bản là cứu không được Sở Nam, thậm chí thời gian xạ đến mục tiêu cũng không có.

"Vòng xoáy đại nhân quả này, thật sự cứ như vậy bị chém?"

Triệu Hữu thầm nghĩ, trong nội tâm thoáng hiện lên một loại cảm giác không tên, loại cảm giác này rất kỳ quái!

Nói đến chậm như kỳ thực pháp bảo trong tay Lôi Ngoan đã đâm lên mi tâm Sở Nam, một chút sai lệch đều không. Đang lúc muốn them bảo năng khoét sâu vào, lấy đi đệ tam nhãn của Sở Nam thì trong lỗ tai chợt truyền đến một đạo thanh âm:

- Liệt!

Như băng huyền lãnh như sắt, như mã tác Đích Lô, như đao kiếm thuỷ minh...

(Lạnh như dây cung, mạnh như ngựa Đích Lô, như tiếng đao kiếm chém xuống nước.)

Là một loại ý vị không nói lên lời.

Nhưng hết thảy, đều không trọng yếu, quan trọng nhất chính là kiện pháp bảo trong tay Lôi Ngoan không có đâm vào được nữa, mà thân thể của hắn lại bắn ngược về sau, tốc độ so với lúc đánh tới còn muốn nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa, Lôi Ngoan còn thổ huyết, thổ huyết không ngớt...

Một màn như thế, khiến mọi người sợ ngây ra!

Phu phụ Sở Thiên Phong cuồng hỉ, đám người Tứ Quý vui mừng khôn siết, Điện chủ thì thào:

- Ta đã nói hắn sẽ không dễ dàng chết như vậy mà!

Hai mắt Cửu Võ nhìn thẳng tắp, Lôi Ngoan đang bay tới, chính là hướng kiếm của hắn!

Triệu Hữu hôn mê rồi, phản ứng đầu tiên chính là ly khai, lập tức ly khai khỏi đây, tránh ra khỏi cái vòng xoáy đại nhân quả này. Nhưng mà lúc hắn vừa muốn xoay người thì trong tai truyền đến một cái thanh âm suếu:

- Hôm nay nếu ngươi ly khai, vô luận là chân trời góc biển nào, vô luận là chỗ nào dưới Thương khung này, ta sẽ đều tìm được ngươi!

Thanh âm cực kỳ suếu nhưng lại khiến cho hắn ngừng bước lại, không rời đi nữa. Quay người lại, ánh mắt loé lên vẻ phức tạp mà nhìn chằm chằm về phía Sở Nam, nhìn chằm chằm vào cái vòng xoáy đại nhân quả.

Triệu Hữu sở dĩ lưu lại đến lúc này là vì hắn biết rõ Sở Nam nói được khẳng định là làm được, mà muốn cho Sở Nam đi tìm hắn khắp nơi dưới Thương khung này thì nhân quả ở giữa liền càng lớn rồi, còn không bằng lưu lại, tính toán cho tốt.

Thần sắc Sở Nam chuyên chú, ngay lúc pháp bảo đâm vào mi tâm hắn, hắn nghe được một cái thanh âm, là từ trong hắc động truyền về.

Về phần Lôi Ngoan, vẻ mặt hắn đã đầy hoảng sợ, trong miệng lại liên tục lẩm bẩm:

- Không... thể... nào...
Bình Luận (0)
Comment