Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1601

Sở Nam thống khổ, là vì độ khó Định Thần Phù Văn vốn cũng không phải lớn như bình thường mà là kích bạo hắc động khiến cho tinh thần lực bị hao tổn. Càn Khôn Cửu Chuyển đệ thất chuyển dưới cấp tốc vận hành nhưng lại vẫn không thể bù đắp nổi, Sở Nam hoàn toàn là "không trâu bắt chó đi cày".

Thống khổ như vậy nhưng tâm tình của hắn lại không thống khổ chút nào, hắn nhìn Thiểm điện của Lôi Ngoan càng ngày càng chướng mắt mà nói ra:

- Dốc sức liều mạng, không phải là như vậy sao?

Bởi vì phần tâm tư này nên Sở Nam vẫn chưa phát hiện ra được một sự tình kinh hỉ khác, sự tình kia chính là Kim Ngoan Lôi Y phi thường cường đại, mặc dù chỉ còn một nửa, dùng thân thể hiện tại của Sở Nam, ngoại trừ đệ thất chuyển ra, lượng năng lượng thôn phệ đi vậy mà còn chưa có dùng hết!

Đám năng lượng bị thôn phệ kia đương nhiên không thể so sánh với năng lượng tiêu hao bình thường, đây chính là thứ có thể hoá thành kinh mạch, mà Sở Nam lại đang muốn hoá ra kinh mạch tầng thứ ba của Không Gian Tuần Hình.

Chỉ có điều, hiện tại không phải.

Giờ phút này, Sở Nam đang tập trung tất cả chú ý lực hoạ ra Định Thần Phù Văn kia, đây chính là sự tình sống còn, cho dù hắn có thể nhất tâm nhị dụng cũng không được!

Trong nháy mắt, Sở Nam đã hoạ ra mấy vạn đường nét hoặc dài hoặc ngắn, hoặc thô hoặc mảnh trong Định Thần Phù Văn, cùng với Định Thần Phù Văn trong trí nhớ một tia sai lệch cũng không, bởi vì chỉ cần có một tia sai lệch nào thì tựa như ngọc vỡ, một mảnh nhỏ cũng không lưu lại.

Cũng may, Sở Nam đối với khống chế lực phi thường coi trọng, không kể tới vấn đề về cơ thể hay là thần niệm mới có thể giúp hắn gắng gượng tiến hành cái công trình to lớn như vậy.

Định Thần Phù Văn, sắp thành hình!

Lôi Ngoan cảm thấy thần niệm chung quanh xuất hiện biến hoá, nếu như bình thường hắn căn bản là không thèm để ý tới, bởi vì hắn khinh thường. Nhưng bây giờ, hắn đã kiến thức được đủ loại kinh hỉ Sở Nam mang lại thì cũng không dám khinh thường nữa, ai biết có phải hay không đó lại là một cái thủ đoạn khác của Sở Nam?

Bởi vậy, Lôi Ngoan muốn đem hết thảy khả năng tiêu diệt ngay khi nó còn trong trạng thái phát sinh, hắn nhanh chóng tế ra thần niệm hướng những địa phương thần niệm dao động kia đánh tới, đồng thời với thần niệm công kích còn có đánh về phía thân ảnh Sở Nam, không chút đứt đoạn nào. Còn bản thân hắn còn làm ra một cái tư thế kỳ quái chưa bao giờ xuất hiện, theo tư thế quỷ dị này năng lượng trong trời đất bắt đầu phát sinh biến hoá, mà ngay cả bầu trời âm trầm kia cũng xuất hiện một cái vòng xoáy!

Sở Nam tuy rằng không biết đây là chiêu số gì nhưng hắn đã cảm giác được một cỗ nguy cơ trí mạng, một bên dốc sức vẽ ra Định Thần Phù Văn một bên đem chút ít thần niệm công kích của Lôi Ngoan thôn phệ đi. Bên trong thần niệm của Lôi Ngoan ẩn hàm nồng đậm Lôi đình khí tức, nếu đổi lại là thần niệm bình thường kẻ khác, cùng Lôi Ngoan va chạm, nếu thần niệm người kia yếu thì chính là tan thành mây khói, còn mạnh thì giống như thực vật, bị thôn phệ đi.

Thần niệm công kích không thể kiến công (lập công), Lôi Ngoan phẫn nộ không cách nào hình dung được, tâm khí cao ngạo như hắn làm sao có thể một lần mà thụ ba điểm thiệt thòi đây? Cho nên, tốc độ của hắn dần chậm xuống.

Chuyện này, không phải là chuyện tốt.

Động tác của Lôi Ngoan càng lúc càng phức tạp, ấn tượng trực quan nhất chính là cái vòng xoáy kia đã lớn hơn nhiều, giống như Lôi Ngoan đang chuẩn bị đại chiêu gì đó vậy!

Mọi người ở đây, kể cả Điện chủ, Triệu Hữu hô hấp đều khó khăn rồi, ngay cả Chiến Thần muốn đánh tới kia cũng phát hiện ra hắn không thể nào xen vào chiến đấu giữa hai người, hắn chỉ có thể nắm chặt lấy Kình Thiên Chiến Côn trong tay mà nhìn bầu trời, một bộ giống như hắn sẽ tuỳ thời dùng côn trong tay chống trời vậy.

Mặc kệ tốc độ giảm xuống đi bao nhiêu, Lôi Ngoan cách Sở Nam chưa đủ trăm mét, Sở Nam còn muốn hoạ ra mười đầu phù văn nữa nhưng Lôi Ngoan đã giơ hai tay lên cao, thanh âm âm trầm trầm thấp truyền ra:

- Lôi đình, là tồn tại cường đại nhất trên bầu trời!

- Lôi đình, là thần thánh, là cao cao tại thượng!

- Lôi đình, giám trảm thế nhân!

- Nhất thiết trọc thế giả (hết thảy kẻ nổi loạn), tất huỷ diệt!

- Người khinh nhờn vinh quang Lôi đình vô thượng, ngay lập tức phải huỷ diệt!

Lúc này, hai mắt Sở Nam híp lại, ba đầu phù văn cuối cùng được hoạ ra!

- Hôm nay, dùng Lôi Ngoan chi danh, dùng Lôi Ngoan chi huyết, dùng Lôi Ngoan chi mệnh, dùng Lôi Ngoan chi hồn, thỉnh hạ~~

Ngón tay của Lôi Ngoan cuối cùng chỉ về phía Sở Nam, nhìn Sở Nam một cách trang nghiêm nhất, từng chữ từng chữ nói ra:

- Lôi~~~

Cũng trong nháy mắt này, Sở Nam cũng duỗi một ngón tay chỉ về phía Lôi Ngoan, không để cho Lôi Ngoan nói xong câu kia, mắt nhìn vòng xoáy rậm rạp chằng chịt lợi hại đến khủng bố trên bầu trời, cho nên, ngay lúc Lôi Ngoan nói ra chữ "lôi" kia Sở Nam cũng nói ra một chữ:

- Định!

Chữ "định" vừa ra, Định Thần Phù Văn hiện!

Đang muốn nói tiếp, Lôi Ngoan đột nhiên cảm thấy đầu lưỡi của mình vô pháp động đậy mảy may, lập tức, ngay cả cảm giác, linh hồn, hết thảy mọi thứ đều biến mất, Lôi Ngoan phảng phất như một bức tượng điêu khắc đã tồn tại trăm ngàn vạn năm.

Lôi Ngoan không thể nói hết câu, thật giống như một thùng thuốc nổ kém chút lửa, không có xuất hiện tràng cảnh khủng bố, bất quá, đám vòng xoáy trên bầu trời lại không có tiêu tán mà ngược lại còn lớn mạnh hơn nữa.

Sở Nam bất chấp, hắn cũng không biết Định Thần Phù Văn có thể định Lôi Ngoan trong bao lâu, thời cơ như vậy mà bỏ qua, vậy thật sự là tội không thể tha thứ rồi.

Trong nháy mắt chữ "định" ra khỏi miệng, sợi vật chất cường đại kia được Sở Nam tế ra hướng Lôi Ngoan đánh thẳng tới. Khoảng cách giữa hai người không lớn, cơ hồ ngay tại thời điểm Sở Nam tế ra thì cái sợi vật chất cường đại kia đã đánh tới trước mặt Lôi Ngoan.

Đúng lúc này, Lôi Ngoan giãy giụa trong trói buộc của Định Thần Phù Văn, không đợi hắn thoát khỏi khiếp sợ, phẫn nộ vân vân thì một cỗ nguy cơ từ sâu trong linh hồn truyền tới, như phản xạ hắn muốn lui về phía sau tránh né, đồng thời còn đem nửa kiện Kim Ngoan Lôi Y tế ra phòng ngự lớn nhất, nhưng mà sợi vật chất cường đại kia đã phát nổ.

- Oanh!

Kinh thiên động địa, cả ngàn vạn cái vòng xoáy kia cũng chấn động một cái.

Sở Nam đoán chừng, ngay cả Kim Ngoan Lôi Y cùng cấp bậc với kiện Thuỷ Tinh quan kia, bởi vì duyên cớ chỉ còn một nửa, công hiệu giảm nhiều, dưới vụ nổ này chắc hẳn sẽ triệt để bị huỷ diệt, cũng bởi vì Kim Ngoan Lôi Y triệt để huỷ diệt, dùng pháp bảo bảo vệ tính mạng, tuy không mất mạng như Lôi Ngoan cũng phải thụ thương, tính mạng trên bờ vực bị uy hiếp.

Lôi Ngoan không có nghĩ tới vật này là thứ gì vì sao lại cường đại như thế, môi hắn lúc này nhúc nhích mà phun ra một chữ:

- Phạt!

Hợp lại, chính là "lôi phạt"!

Lôi Phạt!

Nhất thời, vô số vòng xoáy trên bầu trời, ngay cả Sở Nam với 108 ngôi sao trong mắt cũng không thể tính rõ ràng lập tức xác nhập làm một, ngay lập tức, vòng xoáy mở miệng, một đạo lôi quang bắn thẳng tới Sở Nam.

Bên trong lôi quang, không có một tia uy năng khủng bố nào tràn ra nhưng Sở Nam đã cảm giác được vô lực, đã có một loại cảm giác "không".

Không, muôn đời đều không!

Sợi vật chất cường đại kia, cũng chính là át chủ bài lớn nhất của hắn rồi, hắn hiện tại, không còn một lá bài tẩy nào nữa. Hơn nữa, Sở Nam tin rằng, cho dù Thuỷ Tinh quan hoàn hảo không hao tổn tái hiện thì chỉ sợ cũng không ngăn nổi đạo lôi quang này.

- Hôm nay, ta phải vẫn lạc sao?

Sở Nam hỏi, lập tức Bá khí trùng thiên, nghịch ý cuồng vũ.

- Cho dù vẫn lạc ta cũng muốn như ngôi sao kia, lưu lại một đạo quang mang sáng chói nhất!

Lôi Ngoan hô hấp yếu ớt như tơ, trong hai mắt dũng mãnh tràn ra vẻ oán hận, vẻ đắc thủ. Nhưng ánh mắt của Sở Nam trực tiếp lại bỏ qua Lôi Ngoan mà nhìn về phía phụ mẫu, nhìn về phía Điệp Y tiên tử, còn có Cửu Võ, còn có đám bằng hữu,...

Ngay lúc Sở Nam đang đem tướng mạo của bọn hắn khắc ghi vào trong óc, chuẩn bị dùng tự bạo để đối phó với lôi quang thì linh thú đại của hắn đột nhiên nhúc nhích!
Bình Luận (0)
Comment