Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1603

Tiểu Hắc cường đại, không thể nghi ngờ.

Sở Nam nhớ lại lần đầu gặp gỡ Tiểu Hắc, từ lúc còn trong trứng cho đến lúc tới Thập Đại Vạn Sơn phá vỏ mà ra, rồi đến Đồ Đằng đại lục một chuyến, giờ lại nuốt chửng Lôi Phạt chi quang, răng kẹp lại có thể so với pháp bảo giống Kình Thiên Chiến Côn, phách rớt ra lôi châu màu vàng...

Lúc trước, Sở Nam nói muốn đem tất cả Lôi đình mà Lôi Ngoan sở hữu đoạt lấy là muốn thông qua bổn sự của chính bản thân mình, nhưng không ngờ, Tiểu Hắc chỉ với thập bát phách liền đánh văng ra!

Sở Nam không chút hoài nghi, thập bát phách này của Tiểu Hắc so với hắn hao tổn hết tâm lực còn muốn hữu dụng hơn.

Kim sắc lôi châu, tự nhiên chính là muốn cho Tử sắc thiểm điện trong đan điền lớn mạnh. Pháp bảo không biết tên hình dáng như tia chớp chính là muốn mở ra kinh mạch.

Sở Nam để cho Lôi Ngoan nhắn lời tự nhiên là nhớ tới bạn sinh lôi Thuỷ kiếp lúc trước, giữa hai thứ này khẳng định là có một tia liên hệ nào đó, bằng không thì như thế nào mà cùng xuất hiện một lúc?

Nghĩ đến lần Thuỷ kiếp đó, Sở Nam lại nghĩ tới đạo thiểm điện xém chút nữa cướp đi tính mạng của hắn.

"Xem ra, đám Lôi đình thiểm điện kia cũng không đơn giản, không phải là thứ có thể tiện tay là thi triển ra được..."

Đang ôm chặt lấy Tiểu Hắc đi về phía trước Sở Nam chợt dừng bước, bởi vì hắn đột nhiên nghĩ tới một cái vấn đề rất trọng yếu.

"Tiểu Hắc, vô địch sao?"

Câu hỏi vừa hiện Sở Nam liền lắc lắc đầu.

"Tiểu Hắc nếu vô địch, vậy thì phụ mẫu Tiểu Hắc càng có lẽ còn vô địch hơn, dựa theo loại suy đoán này, Tiểu Hắc có lẽ đã không ở trong cái sơn động bị mạng nhện phủ kín, điều này nói rõ cái gì?"

Sở Nam xiết chặt nắm tay, hắn dự cảm được, Tiểu Hắc khẳng định cũng có địch nhân cường đại!

Đem tâm tư này chôn chặt trong đáy lòng, Sở Nam dùng năng lượng còn lại của Kim Ngoan Lôi Y đem kinh mạch Không Gian Tuần Hình tầng thứ ba mở ra, kết quả là, năng lượng của Kim Ngoan Lôi Y vẫn chưa dùng hết. Cảm nhận thoáng chốc, Sở Nam cảm thấy cỗ năng lượng kia còn có thể đả thông thêm một đường kinh mạch nữa, hoặc là trên dưới mười cái khiếu huyệt.

Đem cỗ năng lượng kia dồn cho khiếu huyệt Sở Nam cảm giác có chút lãng phí, Sở Nam rất muốn có thể diễn hoá ra được kinh mạch đệ bát chuyển của Cửu Chuyển Càn Khôn, bởi vì bát chuyển chính là linh hồn. Nhưng mà, vô luận Càn Khôn Cửu Chuyển hay là Không Gian Tuần Hình, kinh mạch tầng sau hắn đều không có thể suy diễn ra được, vậy thì lấy kinh mạch đâu ra để đả thông đây?

Cũng không thể cứ tuỳ tiện làm ra một đầu kinh mạch.

Bỗng dưng, Sở Nam nghĩ tới Lực lượng tuần hoàn kinh mạch, nghĩ tới vừa rồi chu thiên tuần hoàn lực lượng tuy thành công nhưng độ khó trong đó lại rất lớn, phải hao phí đại lượng năng lượng, tựa như một đường đi từ Tây sang Đông, vốn có thể một đường thẳng đi qua nhưng giờ lại phải dùng tới đường vòng rất xa, mà còn đường cụt, rồi núi cản đường, thậm chí là vực thẳm, muốn đi đường này không chỉ là rất mệt mà còn rất nguy hiểm.

Nếu như có thể thêm được một đường kinh mạch, đem vách núi hoá thành đồng bằng, nguy hiểm giảm đi một ít, đạt tới hiệu quả "làm chơi ăn thật", vậy cũng tốt.

Nghĩ đến chuyện này Sở Nam không tự chủ được mà bắt đầu đem Lực lượng kinh mạch vận chuyển một vòng chu thiên, cẩn thận cảm giác mỗi một chỗ cản trở. Sau mấy chục chu thiên Sở Nam đã xác định được một chỗ trong đó, chỗ đó trong lúc vận chuyển là phí sức nhất, hơn nữa còn khó khăn, nếu đem chỗ này san bằng, một đường kinh mạch an ổn vậy thì hiệu suất có thể đề thăng cực lớn.

Nhưng, Sở Nam chậm chạp không có ra tay, đường kinh mạch này cùng với những kinh mạch khác hoàn toàn bất đồng, là không theo quy tắc gì, không có võ bí quyết, không có công pháp, hoàn toàn là thuộc về hắn sáng tạo ra, cùng kinh mạch chi kiều đồng dạng.

Trọn vẹn ba phút sau Sở Nam mới hạ quyết tâm, tại chỗ kia khai mở một đầu kinh mạch!

Đối thủ càng về sau càng lớn mạnh, không chút biến đổi, không thăng tiến vậy thì cũng chỉ có thể bị đối thủ áp đảo, Sở Nam không muốn bị đánh ngã, bởi vậy hắn đem năng lượng thôn phệ được điều động tới, dẫn dắt, trải đường, thành hình, định mạch!

Kinh mạch vừa thành Sở Nam lại vận chuyển thêm một chu thiên nữa, lập tức hắn cảm thấy thông thoáng hơn nhiều!

Cùng với một khoảng thời gian, lúc trước chỉ có thể tuần hoàn được ba bốn chu thiên thì bây giờ là trọn vẹn mười lần, nếu như thân thể có thể chịu đựng được vậy thì con số kia còn có thể gia tăng.

Thấy thế Sở Nam thở phào một hơi, tuy hắn nắm chắc nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng, thật sự thực hiện xong thì hắn mới yên tâm được, đồng thời, đường kinh mạch này cũng nhắc nhở Sở Nam, kinh mạch lực lượng chu thiên tuần hoàn còn có thể tăng cường, tốc độ còn có thể gia tăng, uy năng còn có thể gia tăng!

"Không có võ bí quyết dựa theo, ta đây liền chính mình sáng tạo ra tuần hoàn!"

Sở Nam xử lý xong những sự tình này thì đám người Sở Thiên Phong cũng từ trong tuyệt vọng biến thành vui sướng mà phục hồi lại tinh thần, Sở Nam tiến tới nghênh đón, hô lên tên từng người một, ôm, chúc mừng sống sót sau tai nạn.

- Nam nhi, ngươi mau mau chữa thương...

- Mẫu thân, không có chuyện gì đâu, Sinh mệnh lực của hài nhi cường hãn, không phải dễ dàng chết như vậy đâu.

- Không được nói tới chữ chết!

Lâm Tuyết vẻ mặt nghiêm trọng mà nói, Sở Nam ngoan ngoãn gật đầu, ôm lấy Điệp Y tiên tử mà nói ra:

- Ta còn nhớ cổ liệm (dây xích) đấy.

- Cũng không chỉ có cổ liệm.

Trên mặt Điệp Y tiên tử, vẻ tươi cười cùng nước mắt phân ra.

- Ân.

Sở Nam hạ xuống một cái hứa hẹn, sau đó cùng Cửu Võ vỗ tay, cười nói:

- Ta nhìn thấy kiếm rồi.

Cửu Võ cười cười.

- Đáng tiếc, không có kiến công.

- Tiếp theo, sẽ đại phóng hào quang rồi.

- Ân.

....

Cùng mọi người nói xong hết thảy Sở Nam rốt cục chuyển ánh mắt lên người Triệu Hữu. Triệu Hữu sắc mặt hết trắng lại đỏ, hết đỏ lại biến đen, đen lại biến xanh, rất phong phú. Lúc thấy Lôi Ngoan thi triển ra siêu cấp đại sát chiêu Lôi Phạt xong, hắn lại một lần nữa chứng kiến hi vong Lôi Ngoan có thể chôn vùi nhân quả, bởi vì hắn biết rõ Lôi Phạt chi quang này là cỡ nào khiến người ta phải sợ hãi. Vậy mà, cuối cùng lại bị một con thỏ nuốt chửng, Lôi Ngoan rớt xuống kết cục bi thảm như vậy. Lúc này, thấy Sở Nam đi tới hắn liền phục hồi lại tinh thần, trong nháy mắt tinh thần phục hồi lại tim hắn không khỏi "lịch bịch" đập không thôi. Hắn không biết, hắn phải trả một cái giá lớn như thế nào thì Sở Nam mới buông tha hắn, hắn có thể thoát được cái nhân quả này.

Sở Nam đứng tại mười mét trước mặt Triệu Hữu, Sở Nam nói:

- Chúng tại lại gặp lại.

Vẻ tươi cười của Triệu Hữu muốn bao nhiêu cười khổ liền có bấy nhiêu, đây đều là hắn tự chuốc lấy, nếu hắn sớm rời đi một chút vậy thì sẽ không có giờ phút bi thảm như thế này. Bên trong cười khổ, Triệu Hữu móc ra ba kiện bảo bối, ba kiện bảo bối này đều là Cổ bảo.

Sở Nam còn chưa nói gì mà Triệu Hữu đã lấy ra ba kiện Cổ bảo, có thể thấy được Triệu Hữu trải qua những sự tình này xong, sợ hãi đối với Sở Nam đã đạt tới hoàn cảnh như thế nào.

"Hắn đến cùng là còn có bao nhiêu bảo bối?"

Sở Nam nghi hoặc trong tâm, miêng lại nói ra:

- Thương thế của phụ mẫu ta, người yêu, còn có huynh đệ!

Triệu Hữu hối hận vô cùng mà lại không thể làm gì, Cổ bảo trên người hắn đã không còn, tuy nhiên hắn còn pháp bảo so với Cổ bảo còn muốn lợi hại hơn, nhưng mà, cái pháp bảo kia, thật sự phải giao ra sao?

Thời điểm Triệu Hữu đang tự định giá, thanh âm của Điện chủ đã vang lên:

- Sở Nam, hắn đến Thiên Võ điện tìm kiếm vô danh lệnh bài đó, không ngoài sở liệu, trên người hắn có lẽ cũng có một ít vô danh lệnh bài.

- Ân?

Sở Nam kinh dị.
Bình Luận (0)
Comment