Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1609

Pháp bảo hắn ném ra không có thứ gì là đơn giản, đều là hàng cao cấp, thậm chí còn có pháp bảo cùng linh hồn hắn tương thông. Nhưng mà, giờ phút này hắn đành phải làm như vậy, tính mạng so với pháp bảo còn muốn trọng yếu hơn nhiều.

Pháp bảo bạo liệt, Không gian loạn lưu bị tán lạc một ít bộ phận, còn có một cỗ lực phản chấn đẩy hắn về phía Thiên Võ đại lục. Những pháp bảo bạo liệt này sinh ra lực phản chấn so với sát chiêu kia của Sở Nam còn muốn mạnh hơn nhiều.

Cho nên, hắn cuối cùng cũng rời xa được Không gian loạn lưu, mạnh mẽ mà nện xuống Thiên Võ đại lục mà bất tỉnh nhân sự.

Chỉ có điều, bản thân hắn bị trọng thương!

Nếu như đám người Y lão một mực thủ ở chỗ này, tới đây tuần tra sau đợt bạo tạc này xong hắn tuyệt đối là khó có cơ hội sống sót rồi. Nhưng mà, đám người Y lão sớm đã rời đi, bây giờ chính là đang hướng hải vực mà tiến vào, Y lão muốn đi tìm nữ nhi của hắn. Đương nhiên, đây cũng là Sở Nam để cho lão lập tức rời đi, bởi vì Sở Nam tinh tường một ít sát chiêu hắn bố trí xuống tuyệt đối không có lấy được mạng của đối phương, đám người Y lão lưu lại, cũng chỉ là đi tìm cái chết vô nghĩa, tự nhiên là sớm rời đi tốt hơn.

Những điều này Sở Nam đều dự liệu được, đáng tiếc chính là Sở Nam không có dự liệu được Không gian thông đạo bạo tạc lại dẫn tới Không gian loạn lưu. Nhưng nếu Sở Nam biết được chủ nhân trong truyền thuyết kia rơi vào tình cảnh như vậy thì sẽ vui mừng không thôi, về phần Không gian loạn lưu hiện tại Sở Nam còn chưa hiểu cái gì là Không gian loạn lưu!

Huyết Ma đại lục tao ngộ kịch biến, sinh linh sống sót chỉ còn lại một bộ phận, tù giam Huyết Ma đại lục chậm rãi biến thành phế tích, đáng sợ hơn chính là Không gian loạn lưu kia lại có một bộ phận không biến mất mà ngược lại còn hướng về hai khối đại lục lan tới với tốc độ cực nhanh, không bao lâu một phần tư Huyết Hải đã bị Không gian loạn lưu ăn mòn, trở thành một bộ phận của Không gian loạn lưu.

Mấy ngày sau, chủ nhân trong truyền thuyết kia rốt cuộc mới tỉnh lại nhưng vẫn không thể đứng thẳng được, hắn bị thương, bị thương thật sự quá nặng. Nghĩ đến một cái tiếp một cái, từng cái đại sát chiêu không ngừng hướng hắn đánh tới, lửa giận của hắn hừng hực như muốn phần thiên diệt địa!

Lại khiến cho hắn càng thêm phẫn nộ lại không phải những sát kia, cũng không phải Không gian loạn lưu thiếu chút nữa là lấy đi cái mệnh của hắn mà là đồ vật giúp hắn đột phá vậy mà không thấy rồi. Tu luyện tới trình độ này hắn biết rõ chuyện này sẽ trở thành tâm ma của hắn, tâm cảnh của hắn đã không còn viên mãn nữa rồi, tu vi của hắn có thể mấy trăm năm sau cũng không tinh tiến được, trừ phi tìm được đồ vật đại nhân an bài cho hắn, tiêu diệt được người bố trí những sát chiêu dành cho hắn!

Hắn cắn chặt răng, thì thầm từng chữ từng chữ một:

- Vu Xạ ta phát thệ, không cần biết ngươi là ai, mặc kệ ngươi ở nơi nào, ta nhất định phải tìm được ngươi, ngàn~~đao~~vạn~~quả, lại để cho linh hồn ngươi tại luyện ngục vĩnh~~thế~~NGAO!!

Ba ngày sau, Vu Xạ rốt cuộc mới có thể cử động được, hắn lấy ra đan dược nuốt vào, sau khi dược lực tiêu hao hết tư duy của hắn đã trở nên rõ ràng không ít.

- Bên này cũng có sát chiêu, nói rõ người kia vô cùng có khả năng là người bên này...

Vu Xạ tiếp tục nhớ lại khí tức năng lượng do những sát chiêu phát ra, cũng đem nó ghi nhớ vào trong lòng. Đợi đến khi hắn khôi phục lại được hai thành thực lực liền đứng dậy, nhìn thấy Không gian loạn lưu không có biến mất kia trái lại còn tiến về phía trước vài mét Vu Xạ sắc mặt đại biến, kế hoạch trở lại Huyết Hải dò xét một hai xem ra không có khả năng thực hiện được rồi.

Nhìn Không gian loạn lưu thật sâu Vu Xạ mới quay đầu hướng Cực tây chi địa đi tới.

Thời điểm Huyết Ma đại lục phát sinh dị biến, tại một nơi nào đó trong vô tận hư không một người trán hiện ra ba nếp nhăn, thanh âm lạnh lùng:

- Tiêu Thiên Tháp mất, Pháp Phàm xuất lung... (Tháp Tiêu Thiên mất, Pháp Phàm thoát tù lao.)

Nói đến đây hư không đột nhiên xuất hiện sóng gợn, người này biến mất, không biết đi đâu.

Cùng lúc đó, Pháp Phàm đã về tới nhà của hắn, mắt thoáng nhìn về phía sau mà im lặng rơi lệ, hắn điên cuồng gào thét lên, tiếng gào trùng thiên:

- Tạp~~chủng! Lão tử muốn ngươi~~trả~~món~~nợ~~máu~~này!

Thiên Võ điện, Sở Nam rốt cuộc đã giúp mọi người luyện chế xong đan dược cần thiết, những ngày vì người khác luyện đan này Sở Nam rốt cuộc đã cùng mọi người hoà nhập thành một, mà Sở Nam cũng đã có thể luyện chế đồng thời chín chủng đan dược bất đồng!

Cái này đối với Sở Nam mà nói là một cái thu hoạch tương đối khá, chỉ cần rèn luyện thêm một chút nữa là hắn có thể khống chế thần niệm đồng thời vẽ ra chín cái phù văn bất đồng, chín cái phù văn bất đồng bộc phát cùng lúc, uy lực hẳn không cần phải nói.

Ngoài ra, những ngày luyện đan này lại khiến Sở Nam nghĩ tới một sự kiện, đó chính là năm khoả Trường Thọ đan kia dưới Đan kiếp bị huỷ mất hai khoả, mà hai khoả kia bạo tạc mang tới uy lực khủng bố cực kỳ, đem huyết nhục của hắn nổ cho nát nhừ.

"Đan dược cũng có uy năng nhưng thế, nếu dùng để đối địch mà nói, tất nhiên là có thể khiến cho người ta khó lòng phòng bị! Chỉ là, như thế nào lại kích nổ đan dược như pháp bảo được đây?"

Sở Nam vuốt cằm, cuối cùng hắn liền đem tâm tư đặt lên trên trận pháp. Sở Nam trước kia có thể đem trận pháp cùng đan dược dung lại một chỗ, mà lại còn hơi chút hiệu quả.

"Nếu như ta đem trận pháp luyện ở bên trong đan dược, lại để cho năng lượng của đan dược trở thành năng lượng của trận pháp, lại để cho trận pháp dẫn động đan dược mà nói, có lẽ có thể dẫn nổ đi..."

Nghĩ như vậy Sở Nam liền hưng phấn lên, lập tức bắt tay suy diễn.

Trước kia, hắn tiến hành thí nghiệm chính là trận pháp vô cùng đơn giản, đan dược cũng là đan dược rất bình thường, độ hoà hợp độ khó không lớn. Có thể vì thực lực ngày nay của Sở Nam đan dược hắn luyện ra có hữu dụng thì trận pháp khẳng định rất phức tạp, mà phẩm giai đan dược cũng phải rất cao.

Muốn luyện thành đan dược, lại để cho đan dược phát huy hiệu quả vậy thì không phải là chuyện gì dễ dàng, hiện tại hắn muốn đem đan dược dùng trận pháp phức tạp luyện thành độ khó lại càng thêm cao, tựa như muốn trên một hạt gạo khắc ra một toà cung điện, mà hạt gạo nấu xong cung điện vẫn không thể xấu xí được.

Trên hạt gạo điêu khắc cung điện cũng đã rất khó, mà trận pháp cùng đan dược dung luyện lại càng khó!

Lần diễn hoá này liền chiếm mất nửa con trăng, mọi người trong Thiên Võ điện cũng không có đi quấy rầy hắn, nếu ai quấy rầy thì đó tuyệt đối chính là toàn thân nở đầy hoa cúc.

Bị giam lỏng trong Thiên Võ điện, Triệu Hữu chứng kiến những ngày Sở Nam luyện đan trong nội tâm đều có một cỗ xúc động muốn nhờ Sở Nam luyện ra một loại đan dược, nhưng hắn biết rõ, đó phải là một cái thật lớn, trừ một cái giá lớn ra còn có vòng xoáy nhân quả, hắn thật sự không muốn cùng Sở Nam thiết lập quan hệ.

"Muốn không nói ra chút gì, sau đó rời đi được sao?"

Triệu Hữu vẫn đang suy nghĩ điều này, tục ngữ nói: hoạ là từ miệng mà ra, chút tin tức hắn muốn nói ra nói không chừng sẽ dẫn tới một hồi tai nạn gì đó. Trong nội tâm đang suy tính thì đột nhiên gặp Sở Nam một quyền đánh lên trời, trong hư không trực tiếp đánh ra một cái hắc động, có Không gian chi lực điên cuồng phun trào, còn có bốn chữ từ trong miệng hắn phun ra:

- Có thể thử một lần!

Trải qua suy diễn cách nghĩ của Sở Nam trên lý luận là có thể thành lập, nhưng thực tế thế nào thì không thử không biết được, cần phải thí nghiệm thực tế mới biết được, mà tại thời khắc này, trong đầu Sở Nam lại xuất hiện một loại đan dược, là Phong Ma đan!

"Phong Ma đan, uy lực khẳng định không tệ, chỉ vừa mới bắt đầu thí nghiệm có nên hay không giảm lược..."

Sở Nam đang thầm nghĩ thì bên ngoài đột nhiên truyền tới một đạo tạc âm:

- Sở Nam tiểu nhi, mau mau ra đây nhận cái chết, đền mạng cho tôn nhi (cháu) ta!
Bình Luận (0)
Comment