Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1627

Đồ Đằng đại lục, đám người Tiểu Kỷ đã từ trong thám hiểm di tích trở về, lần thám hiểm này dưới sự trợ giúp của Thiên Tử hữu kinh vô hiểm, thu hoạch lại phong phú, được không ít bí kỹ, còn có một loại luyện dược chi thuật tốt.

Tiểu Tinh mừng rỡ, đã có đồ vật kia thực lực Thỏ Ngọc tộc sẽ tăng lên mấy cái cấp bậc, tại Đồ Đằng đại lục sẽ không còn thế lực nào lung lay được Thỏ Ngọc tộc, ngay cả Như Nhan khi nhìn thấy được luyện dược chi thuật kia cũng mừng rỡ không thôi.

Chứng kiến Thỏ Ngọc tộc chìm trong một mảnh đại dương vui sướng Thiên Tử cười tới tận mang tai, trò chơi của hắn càng thêm thú vị, chứng kiến pho tượng sừng sững đứng chỗ cao nhất Thỏ Ngọc tộc kia, ánh mắt hắn lại trở nên run sợ:

- Ta sẽ cho ngươi một cái Thỏ Ngọc tộc hoàn toàn mới, tin tưởng ngươi sẽ rất hài lòng.

Đang nói, thủ hạ dưới tay vội vã tiến lên, nói:

- Thiên Tử, đã tìm được Sở Nam.

- Ân?

- Đang ở tại Thiên Võ đại lục, gây ra động tĩnh không nhỏ, từng cái đại lục đều có không ít người hướng Thiên Võ đại lục chạy tới, nói hắn thân mang dị bảo, hơn nữa còn cái gì mấu chốt đột phá...

Dáng tươi cười của Thiên Tử càng ngày càng thịnh, đợi thủ hạ nói xong hắn liền tự nhủ:

- Còn tưởng rằng sẽ bỏ qua trò hay bên kia, không nghĩ tới hai trò này rõ ràng lại liền mạch! Tốt! thật sự quá tốt rồi!

- Thiên Tử nghĩ muốn chơi như thế nào?

- Không cần sợ, trươc tiên thiết lập trò chơi tại đây đã, đúng rồi, phái người tra xét lai lịch của Sở Nam, tất cả tư liệu từ nhỏ cho đến lớn, một điểm không thể thiếu, ta phải hảo hảo an bài trò chơi bắt đầu như thế nào.

- Vâng, Thiên Tử.

Thủ hạ tuân lệnh rời đi, Thiên Tử hướng Tiểu Kỷ đi tới, gia nhập vào trong đội ngũ cuồng hoan.

Như Nhan đang cùng Sơn Lý Nhân nói chuyện xong, nhìn thấy Thiên Tử hàng lông mày hai người liền nhăn lại, tuy rằng cho tới nay, kể cả lần đi thám hiểm này Như Nhan không có phát hiện ra cử động dị thường nào của Thiên Tử, nhưng mà trong nội tâm nàng lại có cảm giác có chút không đúng.

Thiên Võ điện, phong ba đã dừng, những võ giả từ bên ngoài đến đây đoạt bảo ngoại trừ mấy người Tề gia thiếu chủ chết ra, tất cả còn lại đều hoá thành mèo.

Tăng thêm năm con mèo Thuỷ tộc kia, tổng cộng lại chính là ba mươi tám con, phân ra hai hàng đứng ở phía trước, hơi có chút khí tức uy phong lẫm lẫm, chỉ là bên trong đám mắt mèo kia lúc thi thoảng hiện lên nét thanh tỉnh sẽ nhìn thấy được đủ loại cảm giác phiền muộn, biệt khuất vân vân...

Những võ giả đến từ bên ngoài này, tất cả đồ vật có thể thôn phệ, có thể hoá thành năng lượng tất cả đều tiến vào trong bụng Tiểu Hắc. Ngoài ra, Tiểu Hắc còn nuốt không ít đan dược Sở Nam luyện chế ra, Sở Nam muốn tận lực khiến Tiểu Hắc tiến vào trạng thái ngủ say kia!

Tiểu Hắc cần năng lượng quả thực rất lớn, cơ hồ tất cả dự trữ của Thiên Võ điện đều cung ứng cho Tiểu Hắc, kể cả những thứ mà Hành Giả mang theo đại bộ phận cũng tiến vào trong bụng Tiểu Hắc. Nhưng, khoảng cách để Tiểu Hắc chìm vào giấc ngủ vẫn còn kém rất xa! Chiến Thần vẫn một bộ tới lui vô ảnh vô tung, nhưng mỗi lần trở về lại đều có thể cấp cho Tiểu Hắc không ít thứ tốt. Đám người Tứ Quý tu luyện xong, cũng đi khắp nơi tìm kiếm thảo dược cho Tiểu Hắc.

Cũng bởi vì vậy, trong thời gian này mỗi ngày Sở Nam đều rút ra thời gian nhất định đem Ngũ Hành Nguyên Dịch trong cơ thể xuất ra, để cho Tiểu Hắc cắn nuốt, nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài, dù sao mỗi thời gian mỗi ngày Sở Nam còn muốn làm rất nhiều chuyện, luyện khí, suy diễn kinh mạch, thí nghiệm phù văn biến dị vân vân...

Sở Nam cũng muốn bố trí ra trận pháp có thể hấp thu tinh thần uy năng từ Tinh Thần trận, chỉ tiếc là trên người Sở Nam ngoại trừ kiện pháp bảo hình tia chớp từ Lôi Ngoan ra, còn có một chút Cổ bảo ra thì không còn thứ gì khác, những tài liệu này căn bản là không đủ bày trận.

Đối mặt với tình huống này Sở Nam chỉ phải thôi, nhưng hắn lại để cho người đem tin tức truyền ra, muốn tộc nhân, sư môn của đám mèo kia chuẩn bị năng lượng chi vật khổng lồ mang tới cứu bọn hắn về. Sở Nam không chút lo lắng tin tức này không truyền đến tông phái, gia tộc bọn hắn, càng không sợ bọn họ động phái động gia mà đến. Đến bây giờ, thông qua Toả hải bí cảnh đến đây cũng chỉ là một phần cực kỳ nhỏ, hơn nữa, tu vi đều là Tổ cảnh.

Điều này nói rõ, muốn xuyên qua bí cảnh mà đến đây, khả năng thấp nhất cũng chính là cần có tu vi Tổ cảnh. Tình huống như vậy cho dù bọn hắn muốn động phái toàn bộ ra cũng không làm được. Huống hồ, Sở Nam còn nghe nói, bí cảnh bị một cái thế lực nào đó phong toả, bọn hắn muốn xuyên qua bí cảnh chắc hẳn phải trả một cái giá không nhỏ.

Mặt khác, Sở Nam chuẩn bị tranh thủ thời gian đi Tinh Bảo các một chuyến, còn có Nam Xuyên châu, vì Tiểu Hắc mà thu thập năng lượng chi vật. Nghĩ đến Tiểu Hắc vẫn đang ở ấu kỳ, Sở Nam liền có cảm giác mê muội.

"Hy vọng những người kia có thể nhanh đuổi tới, vậy mới tốt! Không biết đám võ giả đến lần này có hay không có Cổ chi cảnh đây...."

Sở Nam thầm nhủ, có ý vị rất chờ mong, sau đó chú ý lực của hắn tiếp tục đặt lên trên luyện khí.

Sở Nam vẫn còn đang luyện chế pháp bảo phẩm giai Pháp khí, tài liệu sử dụng ngoại trừ những thứ thu được trước kia ra còn có mười mười vạn chín ngàn kiện Chân khí pháp bảo kia, Sở Nam đem đám Chân khí này, lần nữa trọng luyện.

Lúc luyện khí, hắn không chỉ dùng quyền đầu nện xuống mà còn tu luyện Tâm Luyện Quyết, thần niệm được phân ra khống chế, thôn quyển thực vật, thối luyện tinh thần lực, trong đầu còn nghĩ tới trọng kiếm chi hồn, hắn muốn cho trọng kiếm có tính mệnh, muốn trọng kiếm có thể tự phát triển, không phải luyện chế ra xong, đã thành hình thì không thay đổi!

Trọng kiếm chi hồn đặc biệt trọng yếu, Sở Nam còn muốn đem trận pháp khắc lên trên linh hồn, chỉ là hiện tại hắn còn chưa có đầu mối. Hắn nghĩ tới dùng linh hồn khác, ví dụ như Sơn hồn, Thuỷ hồn thay thế nhưng lại bị chính hắn chối bỏ. Sở Nam muốn cho trọng kiếm của bản thân tự sinh ra linh hồn, trọng kiếm tuy đã tan nát nhưng hắn vẫn còn cảm giác được cùng trọng kiếm có chút chút liên hệ, tuy rằng rất yếu ớt.

Sở Nam nghĩ tới Thuỷ Tinh quan.

"Thuỷ Tinh quan có lẽ có linh hồn, vậy Tiêu Thiên tháp kia thì sao? Tiêu Thiên tháp có hay không cũng có? Kim Ngoan Lôi Y của Lôi Ngoan có thể tự động chữa trị, nhưng ta đã luyện hoá một nửa rồi mà vẫn không có cảm giác linh hồn tồn tại a! Còn có kiện pháp bảo hình tia chớp kia, cũng không có cảm giác được..."

Nghi vấn trùng trùng điệp điệp, đúng lúc này Thần Lai Thuỷ hồn đã đến, hắn đã đem Thuỷ Thành Hồi hoàn toàn xử lý, đi tới trước mặt Sở Nam hắn khom người, cung kính hô lên:

- Đại nhân!

Sở Nam nhìn Thần Lai Thuỷ hồn, máu huyết kia đã bao phủ toàn thân hắn, chỉ còn có phần đầu vẫn là hồn thể, như ẩn như hiện. Lúc trước mạch máu chỉ có mơ hồ, lần này rõ ràng có thể thấy được, thậm chí nhiều chỗ còn có da thịt.

- Không sai.

Sở Nam nói xong, muốn đem Thần Lai Thuỷ hồn thu lại thì Thần Lai Thuỷ hồn lại hoảng hốt nói ra:

- Ta không thể tiếp tục ở trong thân thể đại nhân nữa rồi.

- Ân?

Thần Lai Thuỷ hồn thấy Sở Nam nghi hoặc như vậy liền nói ra:

- Đại nhân, người không có phát giác được?

- Phát giác cái gì?

- Đại nhân, người điều tra lại linh hồn của chính mình, nhìn lại Kim Mộc Hoả Thổ tứ hồn, nhìn xem có thay đổi gì.

Nghe Thần Lai Thuỷ hồn nói như vậy Sở Nam thật đúng phát hiện ra, dạo này bận rộn quá, chú ý lực của hắn đã đặt ở trên địa phương khác, đối với linh hồn lại không chút chú ý. Sở Nam vội vàng tra xét, sau một phen tinh tế tra xét Sở Nam kinh dị một tiếng:

- Tại sao có thể như vậy?
Bình Luận (0)
Comment