Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1635

- Tiểu Hắc, tình huống dị thường gì?

Sở Nam cau mày nhìn đám Sơn Lang đang di động cực mau kia mà hỏi, hắn sớm đã cảm thấy kỳ quái.

Tiểu Hắc không có lập tức trả lời mà toàn thân tản mát ra ngũ sắc quang mang, Sở Nam thấy Tiểu Hắc vận dụng tới ngũ sắc quang mang liền có chút giật mình, đây chính là lần đầu tiên Tiểu Hắc như vậy từ sau khi tỉnh lại a.

"Sơn Hải châu này có đại nguy hiểm?"

Còn đang nghi hoặc thì Tiểu Hắc lại biến trở lại hình dáng con thỏ trắng noãn như tuyết, Tiểu Hắc nói ra:

- Linh hồn có chút kỳ quái, ta ngửi được khí tức Thổ hồn, chỉ là thật sự quá yếu ớt...

Tiểu Hắc muốn ra tay thì Sở Nam vội vàng ngăn cản, hắn nói:

- Tiểu Hắc, để ta, ta muốn nhìn xem linh hồn công kích kia là chuyện gì.

Sở Nam đơn thương độc mã xông tới.

Điện chủ cùng Hành Giả đều không có xông lên, Điện chủ nói:

- Sơn Hải châu lúc nào lại biến thành như vậy? Nếu thuật bói toán của ta mạnh mẽ hơn một chút, có lẽ sẽ tính được rất nhiều sự tình phát sinh trên Thiên Võ đại lục a...

Hành Giả thật không có trách cứ Điện chủ thủ hộ bất lực mà tràn ngập cảm xúc:

- Điều này cũng không thể trách được ngươi, những vật Trận tông truyền thừa này trước kia chúng ta cũng không có tìm ra được, thậm chí thiếu chút nữa đem trọn cái Thiên Võ đại lục này xới sâu ba thước đều không có tìm được. Hiện tại, những thứ này lại để người khác dễ dàng tìm được, một chuyện tiếp một chuyện, có lẽ thời điểm đã đến rồi, Thiên Võ đại lục sắp nổi mưa gió a... Không biết, sau phong bạo, Thiên Võ đại lục sẽ là tình huống như thế nào...

Vẻ u sầu của hai người rõ ràng có thể thấy được, chỉ có lúc nhìn Sở Nam thì hai người mới có một chút vui mừng, cũng không khỏi thì thầm:

- May mắn, Thiên Võ đại lục sinh ra một Sở Nam như vậy, nếu lần này Chư Thiên bỉ tái...

Nói đến chỗ này, thanh âm đã trở nên rất nhỏ, khó thể nghe được rồi.

Phía trước, mãng hán đem chúng sói thi triển ra Bách Lang Tiễn Đạp, bách lang trên không trung mỗi lần đạp ra một đạp liền có một lớp uy năng chấn động tới linh hồn, bộ dáng như muốn đem linh hồn đánh cho xơ xác đi, sắc mặt Cửu Võ theo đó lần nữa tái nhợt đi, còn Sở Nam chỉ cảm thấy thần hồn của mình tựa như có một cơn gió nhẹ thổ qua, một tia gợn sóng cũng không dậy nổi.

Mãng hán thấy Sở Nam ngăn trở phía trước liền cười lạnh:

- Chưa từng có ai trước Bách Lang Tiễn Đạp mà có thể chống cự được, ngươi cũng không ngoại lệ, thân tiêu hồn diệt cho ta!

Thanh âm cứng rắn của mãng hán rơi xuống, bách lang tề dược (nhảy lên cùng lúc), đầu ngửa thét dài, tứ túc giai chấn hư không (bốn chân chấn động hư không), hiển nhiên mãng hán muốn đem Sở Nam giải quyết trong một lần duy nhất, vẻ bình tĩnh của Sở Nam đã khiến hắn có chút bối rối.

Sở Nam trả lời:

- Đây chính là công kích mạnh nhất của ngươi sao?

- Một chiêu này, đã đủ để lấy mạng của ngươi!

- Ta nói chưa đủ!

Sở Nam thi triền thần hồn công kích, chính là công kích ngày đó đánh nát đại sơn ngàn trượng kia.

Thần hồn công kích xuất ra, một kích đánh tới, bách lang rốt cuộc không thể gào thêm được nữa mà bốn cái móng vuốt kia toàn bộ cũng bị đẩy lui lại, tựa như gặp phải búa tạ, trảo phun máu tươi, thanh âm cũng trở nên thê lương vô cùng. Còn đầu sói mà tên mãng hán đang đứng lại bị thương nặng nhất, làm hắn xém chút nữa rớt xuống, mà sắc mặt cũng tái nhợt một mảnh.

- Còn thủ đoạn gì nữa, xuất hết ra đi!

Sở Nam đi về phía trước, thân ảnh Sở Nam so với đám cự lang muốn nhỏ bé bao nhiêu liền có bấy nhiêu nhưng mà một bước Sở Nam bước ra chúng sói lại lui lại, trong mắt lại lộ ra khủng bố chi sắc.

Mãng hán sắc mặt âm trầm, nói:

- Tên tội đồ chết tiệt, ngươi mà cũng dám phản kháng, ta nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết! Ngươi đã có thể ngăn cản được Bách Lang Thiên Hào cùng Bách Lang Tiễn Đạp, nói rõ linh hồn của ngươi rất cường đại, nếu như đem linh hồn của ngươi hiến tặng cho đại nhân, đây nhất định là một món mỹ vị vô cùng!

Trong tức giận tên mãng hán lấy ra một khoả hạt châu, hạt châu vốn trong suốt nhưng bên trong lại có khói đen lượn lờ. Mãng hán bắt đầu vui sướng khoa tay múa chân, trong miệng còn lẩm bẩm thành tiếng, nói ra những lời người bên ngoài không ai hiểu được.

Hai hàng lông mày của Hành Giả nhíu lại, tựa hồ hắn đã đoán ra được chút gì đó.

Ngay lúc tên mãng hán làm ra hành động kỳ quái thì sắc mặt của hắn cũng càng ngày càng tái nhợt, theo mấy ngụm máu hắn thổ ra khói đen trong hạt châu liền thoát ra, sau đó lại giãn ra.

Sở Nam liếc mắt nhìn lại, khói đen kia vậy mà lại là một loại linh hồn.

Khói đen thoát ra, một đám cự lang bảo trì tư thế khiếu nguyệt, sau đó sự sợ hãi trong ánh mắt bọn chúng liền tán đi mà trở nên ngây dại, hư không trên đỉnh đầu xuất hiện chấn động, phạm vi chấn động không nhỏ, ước chừng ba trượng.

Sở Nam chăm chú nhìn lại, nhìn hình dạng đám hư không chấn đông kia, nhìn ra nó có hình dạng một con sói. Sở Nam nhíu mày, thầm nghĩ:

"Chẳng lẽ linh hồn đàn sói rời thân sao? Nhưng mà, chúng hợp lại một chỗ lại không có xung đột?"

Đang thầm nghĩ, chút ít khói đen từ hạt châu kia thoát ra nhanh chóng bay tới vị trí hư không chấn động kia, khói đen khuếch tán, một đầu cự lang cao chín trượng liền xuất hiện trước mắt mọi người, mà cái màu đen kia lại đen tới cực điểm.

Tương phản với đó, tên mãng hán kia lại suy yếu đến cực điểm, giống như sắp té xỉu tới nơi, nhưng hắn vẫn liều mạng chèo chống thân thể đứng thẳng, hai con mắt gắt gao tập trung lên người Sở Nam, khoé miệng hiện ra nét cười âm hiểm, một bộ như muốn nhìn Sở Nam bị chà đạp như thế nào.

- Lang hồn?

Sở Nam lên tiếng hỏi.

Lang hồn màu đen kia làm ra một cái mặt cười vô cùng khoa trương, sau đó lại lè lưỡi ra liếm liếm, trong miệng lại rõ ràng phun ra tiếng người:

- Linh hồn thật ngon! Tiểu tử, bổn đại nhân cũng không phải là lang hồn bình thường mà là Thiên Lang hồn vô cùng tôn quý! Mau mau đem linh hồn của ngươi xuất ra, để cho bản đại nhân thưởng thức một chút, bổn đại nhân sẽ cho ngươi làm Thiên Lang sứ giả, ngày sau đi theo bổn đại nhân khiếu ngạo thương khung!

Nghe được lời này Sở Nam lại nở một nụ cười, tiếng cười quanh quẩn vang lên khiến cho đầu Thiên Lang hồn kia giống như cảm thấy vô cùng nhục nhã, nó thẹn quá hoá giận mà quát lên:

- Tiểu tử, ngươi rõ ràng dám cười nhạo bổn đại nhân, ngươi cười cái gì?

- Cười ngươi không biết sống chết!

- Cái gì?

Thiên Lang hồn nhảy dựng lên, đuôi sói vẫy động hướng Sở Nam đánh tới, quát:

- Tiểu tử, bổn đại nhân không chỉ muốn ăn linh hồn ngươi mà còn muốn uống máu ngươi!

- Lang hồn nho nhỏ mà cũng dám hung hăng càn quấy?

Sở Nam tế ra thần hồn, thẳng hướng Thiên Lang hồn phóng đi, không có dùng một chiêu thần hồn chấn sơn kia nhưng lại coi Thiên Lang hồn như tài liệu luyện khí mà đập xuống.

Vừa mới tiếp xúc, Thiên Lang hồn lập tức bị nện xuống còn có sáu trượng, nhan sắc cũng nhạt đi không ít.

Thiên Lang hồn đau đớn rên rỉ không thôi, nó quát:

- Ngươi không phải linh hồn, ngươi vậy mà luyện ra thần hồn, thần hồn, đây là thứ đồ càng tốt a! Tiểu tử, ngươi để cho bổn đại nhân thôn phệ đi a, đây chính là thiên đại phúc khí của ngươi, người khác muốn mà còn không được đâu đấy!

- Một đầu lang hồn mà thôi, thêm chữ "thiên" vô xong liền coi mình là "thiên" sao?

- Tiểu tử, ngươi đừng có ngông cuồng, đây cũng chỉ là một phân hồn của bổn đại nhân mà thôi, tôn nghiêm Thiên Lang hồn há lại để cho ngươi chà đạp? Ngươi sỉ nhục bổn đại nhân, kết quả cuối cùng muốn thảm liền có bấy nhiêu thảm!

Thiên Lang hồn càng lúc càng nhỏ nhưng trong miệng vẫn còn gầm lên, Sở Nam tiếp tục nói:

- Cho dù ngươi là "thiên" ta cũng đem ngươi luyện!

Một bên dùng thần hồn nện xuống, một bên hắn lại nhớ kỹ hai chữ "phân hồn".

Lúc này, tâm tư hắn khẽ động, động tác của hắn theo đó khẽ trì trệ một chút, Thiên Lang phân hồn nhân cơ hội này mà chạy thoát ra ngoài, còn đối với Sở Nam hô lên:

- Tiểu tử, có ngon đuổi theo bổn đại nhân!
Bình Luận (0)
Comment