Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 164

Phổ Đa Kiệt đã tỉnh lại, đau đến mức tỉnh lại.

Nhìn thấy tử thi đầy đất, ngoài ra còn có ánh mắt tràn đầy thù hận của Thu Tiểu Mạch.

Phổ Đa Kiệt vội vàng khóc lóc cầu xin:

- Thiếu tộc trưởng, người hãy tha cho ta, người hãy tha cho ta đi…. Ta không phải đến để giết người mà mang theo thủ hạ đến tiếp đón người, đúng rồi, chính là đến để tiếp đón tộc trưởng.

- Câu chuyện cười của ngươi không hề buồn cười chút nào.

Giọng nói của Thu Tiểu Mạch tràn đầy lạnh lẽo giống như từ trong hầm băng vạn năm truyền ra vậy, âm trầm nói:

- Trong tộc đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi đã làm gì?

Phổ Đa Kiệt không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể thành tâm cầu xin tha thứ, Thu Tiểu Mạch lạnh lùng ngắt lời hắn, quát lạnh:

- Không nói thì chết!

Nói xong thì Thu Tiểu Mạch lấy loan đao ra, cứa vào cổ Phổ Đa Kiệt, máu tươi theo vết đao chảy dọc xuống, Phổ Đa Kiệt liền rú thảm một tiếng rồi quỳ trên mặt đất khóc lóc nói:

- Ta nói, thiếu tộc trưởng, ta nói, người có thể tha cho ta một mạng hay không….

Thu Tiểu Mạch chỉ thốt ra một chữ:

- Nói!

Cảm thấy lưỡi đao lại đi sâu vào trong thịt hơn vài phần, Phổ Đa Kiệt liền vội vàng nói:

- Trong tộc bây giờ là do Đại trưởng lão làm chủ, tộc trưởng vẫn còn nằm trên giường, hôn mê chưa hề tỉnh lại…. Thiếu tộc trưởng, chúng ta quen nhau đã lâu, người hãy thả ta đi, hãy thả ta đi….

- Nói tiếp.

Thu Tiểu Mạch lại dùng lực, máu tươi lại chảy nhanh hơn.

- Thiếu tộc trưởng, sau khi ngài mang người đi thì bên cạnh Đại trưởng lão lại xuất hiện thêm một người, Tây Đa Lạp thì bị phái đi chấp hành nhiệm vụ, cho đến giờ vẫn chưa quay về, sau đó, trong tộc lại xuất hiện thêm hai người lạ mặt, Nhị trưởng lão phản đối cách làm của Đại trưởng lão, sau đó, Nhị trưởng lão cũng mất tích….

- Còn gì nữa không?

- Còn có…. Còn có….

Phổ Đa Kiệt liều mạng suy nghĩ, rồi nói tiếp:

- Ta nghe Đại trưởng lão nói là đi theo hắn thì Hóa Phương tộc sẽ trở thành đệ nhất tộc, cũng không còn bị Bắc Thần Cung cưỡi trên đầu nữa, còn…

- Đại trưởng lão muốn đẩy Hóa Phương tộc vào hố lửa!

Thu Tiểu Mạch quát lạnh:

- Những kẻ lạ mặt, chúng tư cách gì? Địa vị gì? Đến từ đâu?

- Không biết.

Phổ Đa Kiệt lắc đầu nói:

- Thân phận của bọn hắn, đoán chừng chỉ có Đại trưởng lão là biết rõ.

- Trong tộc có bao nhiêu người lạ mặt?

- Còn chín, những người khác đều đã bị chết ở đây.

Dưới tình huống tính mạng bị uy hiếp, Phổ Đa Kiệt liền đem toàn bộ mọi chuyện kể ra.

Thu Tiểu Mạch lại hỏi Đại trưởng lão đang ở đâu, trong tộc có bao nhiêu người ủng hộ Đại trưởng lão,…. Sau đó lại quát:

- Ngươi còn biết gì nữa? Nói!

- Thiếu tộc trưởng, ta thật sự không biết gì cả, người hãy tha cho ta, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho người, sau này ta….

- Ngươi không còn sau này nữa rồi!

Thu Tiểu Mạch nhàn nhạt nói, lúc nói xong thì tay khẽ dùng lực, một đạo kim quang lóe lên, cái đầu đáng ghê tởm của Phổ Đa Kiệt lập tức bay khỏi cổ, máu tươi phun đầy mặt Thu Tiểu Mạch.

- Lâm đại ca….

Thu Tiểu Mạch đứng dậy hô.

- Đi!

Sở Nam dứt khoát nói:

- Bây giờ Đại trưởng lão gì đó vẫn còn chưa biết nhiệm vụ chặn đường ngươi của bọn chúng đã thất bại, binh quý thần tốc, chúng ta suốt đêm trở về tộc, ta sẽ đối phó với Đại trưởng lão cùng đám người lạ mặt đó, ngươi hãy đi cứu cha ngươi đi.

- Vâng, cứ theo lời đại ca mà làm vậy.

Trong lòng Thu Tiểu Mạch lúc này đã xem Sở Nam là đại ca thật sự.

- Gấu, ngươi hãy chở Tiểu Mạch, còn ta cõng Mộng Nhân, chúng ta nhanh chóng quay về, tình huống này đối với chúng ta rất có lợi, nếu để bọn chúng biết được phong thanh thì sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.

Sở Nam vừa nói xong thì Thiết Thương Hùng liền dứt quát xách Thu Tiểu Mạch lên, còn Sở Nam cũng lập tức ngồi xổm xuống, Thu Tiểu Mạch vừa ghé vào trên lưng Sở Nam thì bộ dạng ma nữ lúc bình thường liền biến mất, lúc này vẻ mặt nàng đỏ tía tai.

Quần áo của Tử Mộng Nhân đã được hong khô nhờ kích phát nguyên lực.

Sở Nam cảm thấy trên lưng truyền đến cảm giác mềm mại, trong lòng nổi lên gợn sóng, tuy nhiên rất nhanh liền bị hắn đè xuống, vội vàng phóng về phía trước, chỉ trong chớp mắt thì Sở Nam đã để lại từng đạo tàn ảnh, quát:

- Gấu, ngươi đuổi kịp ta thì mỗi ngày ta sẽ nướng thịt cho ngươi ăn!

- Grào….

Thiết Thương Hùng rống lên một tiếng mừng rỡ, dưới sự kích thích của thịt nướng, nó càng điên cuồng sải bước đuổi theo Sở Nam.

Ba người một thú dùng tộc độ nhanh nhất của bọn họ tiến về phía Hóa Phương tộc.

Trong Hóa Phương tộc, trụ sở của Đại trưởng lão, Đại trưởng lão đang nhàn nhạt nói:

- Tiên sinh, Phổ Đa Kiệt đi đến bây giờ vẫn chưa về, liệu có xảy ra vấn đề gì không?

Tiên sinh trong miệng Đại trưởng lão là một người nho nhã, quạt lông khăn đóng, vị tiên sinh này cười rất tự tin, bình thản trả lời:

- Đại trưởng lão không cần phải lo lắng, người kia đã vĩnh viễn biến mất khỏi mảnh đại lục này rồi, tuyệt đối không có khả năng trở về tộc.

Nghe thấy lời khẳng định này, trong lòng Đại trưởng lão mới an tâm được một chút, lại hỏi:

- Tiên sinh, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?

- Đợi!

- Đợi? Đợi cái gì?

- Đợi Man Việt xảy ra kịch biến, đến lúc đó Hóa Phương tộc đứng ra sẽ được nhiều người ủng hộ.

- Man Việt kịch biến? Kịch biến gì?

- Đại trưởng lão hà tất phải nóng vội, đến lúc đó ngươi sẽ biết, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của ngươi đó là khống chế hoàn toàn Hóa Phương tộc từ trên xuống dưới, sau đó cho tộc trưởng của các ngươi lên đường, tiếp nhận quyền hành trong tộc, dẫn theo tộc nhân âm thầm phát triển, đợi thời cơ đến thì Đại trưởng lão sẽ trở nên phong quang vô hạn.

Trong lời nói của vị tiên sinh này tràn đầy hấp dẫn và dụ hoặc.

Đại trưởng lão không hỏi nữa, lại bắt đầu suy nghĩ về mộng đẹp, nghĩ đến những hứa hẹn của vị tiên sinh này.

Nếu như ở trong Bách Uyên Tùng Lâm, Thu Tiểu Mạch không gặp được Sở Nam, thì cũng sẽ không xuất hiện biến số là Sở Nam, nhiệm vụ của bọn hắn tuyệt đối sẽ thành công một trăm phần trăm.

Thế nhưng Thu Tiểu Mạch hết lần này đến lần khác lại đụng phải Sở Nam, nhận Sở Nam làm đại ca, cũng bởi vì cảm động tấm lòng hiếu thảo của Thu Tiểu Mạch cho nên Sở Nam mới đồng ý ra tay trợ giúp hắn, bởi vậy biến cố không ngừng phát sinh.

Giờ phút này, Sở Nam càng lúc càng đến gần bọn họ.

Một đường chạy mấy ngàn dặm, đến chừng bốn giờ sáng, đám người Sở Nam đã đến Hóa Phương tộc, có Thu Tiểu Mạch dẫn đường cho nên không làm kinh động bất cứ kẻ nào, Tử Mộng Nhân đã được giấu ở một nơi bí mật, Thu Tiểu Mạch thì tìm đến chỗ tộc nhân trị bệnh cho cha hắn, tộc nhân nhìn thấy thiếu tộc trưởng hiển nhiên hưng phấn vô cùng, thế nhưng Thu Tiểu Mạch lại căn dặn không được tiết lộ, đem Mặc Liên Thuật Tử giao cho tộc nhân, để bọn họ đi cứu tỉnh cha hắn.

Tiếp đó, Thu Tiểu Mạch lại dẫn theo Sở Nam, còn có Thiết Thương Hùng đến nơi ở của Đại trưởng lão, muốn một mẻ bắt gọn lão già phản bội tộc nhân kia.

Lúc bọn hắn sắp đến chỗ ở của Đại trưởng lão thì ở trong bóng tối đột nhiên vang lên một tiếng quát lạnh:

- Là kẻ nào?

Tiếng quát lạnh, lập tức đem Đại trưởng lão và vị tiên sinh kia giật mình bừng tỉnh, bọn hắn thật ra không ngủ, theo lý thuyết, Phổ Đa Kiệt đi lâu như vậy thì nên trở về rồi mới đúng, thế nhưng lại không hề có chút tin tức nào, Đại trưởng lão hoảng hốt không thôi. Còn trong lòng vị tiên sinh kia thì vẫn tràn ngập tự tin, có hai Võ Quân dẫn đội thì chắc chắn sẽ diệt trừ được đối phương, cho dù Thiết Thương Hùng và người kia có pháp bảo phòng ngự cường đại đi chăng nữa thì bọn chúng cũng tuyệt đối không thể trốn thoát được hai thủ hạ Võ Quân….

- Đại trưởng lão, là ta.

Thu Tiểu Mạch bắt chước theo âm thanh của Phổ Đa Kiệt nói.
Bình Luận (0)
Comment