Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1714

Trúc khô, mười ba đốt.

Sở Nam nhìn cây trúc khô, nhíu mày suy tư:

- Lúc trước gặp đều là đá, bùn, cỏ, không chút thu hút. Nhưng gốc trúc khô này lại hấp dẫn lực chú ý của người khác, không dõ bên trong là trận pháp gì?!!

Nghĩ vậy, Sở Nam và Thổ Phách đi tới trước trúc khô, Sở Nam nói:

- Cùng ta nắm lấy cây trúc khô!

- Vâng, đại nhân.

Sở Nam đưa tay chụp tới.

Giờ khắc này, bên trong trúc khô đã có không ít người. Nhưng những người này cũng không phải tập trung một chỗ mà phân tán ở những tầng khác nhau. Ví dụ như Lôi Nhụy chính là vượt qua tầng, bốn, ở trong tầng năm.

Lôi Nhụy nhíu mày, nhìn chín mươi chín pho tượng ma thú, không mạo muội xông lên, chỉ nói:

- Tầng thứ năm, trận pháp này tổng cộng có bao nhiêu tầng? Trúc khô có mươi ba đốt, có phải mỗi đốt chính là một tầng? Vậy trên tầng mười ba là thứ gì?

Giọng nói vừa dứt, sau lưng có một giọng nói vang lên:

- Không ngờ có người đi trước lão phu một bước, hơn nữa còn là một bé gái.

Lôi Nhụy quay lại, thấy ba người, người nói chuyện là lão giả có chòm râu dê đứng giữa. Lôi Nhụy biểu hiện bên ngoài không đổi, nhưng trong lòng đã suy nghĩ:

- Không chút tiếng động tiến tới sau lưng ta, ba người này cũng không phải người yếu, đặt biệt là tên chòm râu dê kia, sâu không lường được!

Nghĩ như vậy, Lôi Nhụy liền không để ý nữa, nàng không muốn khiến có nhiều phong ba xảy ra, dù sao nơi đây cũng không phải địa bàn của nàng. Chòm râu dệ thấy vậy, hiên lên dáng tươi cười, đi lên phía trước, hai người sau lưng cũng vội vã đi theo!

Chòm râu dê chính là Ngũ trưởng lão, hai người sau lưng tuy không phải đệ tử dòng chính của hắn nhưng cũng đều thuộc nhất tông. Sau khi tiến vào cột sáng, tất cả mọi người tác ra, nhưng khi tiến vào trong trận trúc khô thì gặp lại nhau, Ngũ trưởng lão liền dẫn hai người theo, dù sao nhiệm vụ của bọn hắn cũng rất quan trọng.

Bất quá, khi những trận pháp kia sụp đổ trước mặt, không ngăn cản nổi bước tiến của hắn, trong lòng Ngũ trưởng lão trầm lại, cảm thấy di tích trận tông quá tầm thường, nghĩ:

- Trong đây có thứ gì có thể khiến Chưởng môn để mắt?

Ngũ trưởng lão bước qua bên người Lôi Nhụy, dừng bước nói:

- Ngươi rất biết điều, nếu như muốn mạng sống thì diao tất cả đồ vật trên người ra đây, kể cả quần áo, bằng không thì…

Nghe Ngũ trưởng lão bắt Lôi Nhụy thoát y, hai tên đệ tử phía sau lập tức hai mắt bắn ra hào quang, nhìn vào dáng người yểu điệu uyển chuyển của Lôi Nhụy, trong lòng sinh ra ý dâm, hận không thể lột trần Lôi Nhụy ngay lập tức.

Lôi Nhụy lửa giận ngập trời, nàng lạnh lùng quát:

- bằng không thì như thế nào?

- Chết!

Ngũ Trưởng lão thản nhiên nói một chữ, giống như là giết một con sâu cái kiến vậy. Ngũ trưởng lão làm thế là vì một câu nói của chưởng môn, cần thu tất cả đồ vật trong di tích trận tông lại, không thiếu một thứ mang về. Tuy rằng Ngũ trưởng lão nghĩ mãi không rõ vì sao, thế nhưng chữ giết, những giải thưởng khổng lồ kia hắn lại hiểu, nhớ rõ. Cho nên hắn sớm ra kế hoạch ngoại trừ nhóm người bọn họ, tất cả người khác đều phải chết, tất cả đồ vật trên người đều thu lấy.

Lôi Nhụy cười lạnh:

- Từ khi bắt đầu ngươi đã muốn giết ta, đúng không?

- Tiểu nữ oa thật thông minh, vậy ngươi càng phải chết, vạn nhất ngươi cất dấu thứ gì thì sẽ không tốt.

Ngũ trưởng lão nói xong, một chỉ đánh tới Lôi Nhụy. Lôi Nhụy trừng mắt, một đạo sấm sét màu tím phá không đánh xuống, ngũ trưởng lão rùng mình, ngón tya run lên, lập tức đọa sấm sét máu tím kia vờn quanh ngón tay Ngũ trưởng lão, quay vòng.

Lôi Nhụy thấy vậy, càng kinh ngạc hơn:

- Tên râu dê này lại mạnh tới vậy, có thể dễ dàng tiếp đón sấm sét của ta, không biết là thần thánh phương nào?!!

Ngũ trưởng lão đưa tay trái lên, vung vẩy trong không trung một phen, cuối cùng vẽ một vòng trong, dẫn đạo sấm sét màu tím kia vào trong vòng. Vừa vào trong, sấm sét màu tím lập tức nổ tung, Ngũ trưởng lão cuối cùng cũng quay đầu, nhìn Lôi Nhụy nói:

- Màu tím, tộc nhân Lôi tộc, hơn nữa còn là nhất mạch trực hệ Vương giả.

Nghe vậy, Lôi Nhụy càng nhíu mày chặt hơn, bởi vì nàng không hề nghe thấy vẻ kinh hoảng trong những lời này, giống như đối phương căn bản không hề e ngại thân phận nhất mạch vương giả lôi tộc.

- Ngươi là ai?

- Lão phu là ai, ngươi không có tư cách biết rõ.

Lôi Nhuy ánh mắt lạnh băng, nói nàng không có tư cách, rất ít người, đặc biệt là sau khi biết rõ thân phận của nàng! Nhưng Lôi Nhụy không hề kích động, trong lòng lại nghĩ tới Ma thú trận trớc mặt.

Ngũ trưởng lão tiếp tục nói:

- Ngươi chỉ cần biết hôm nay ngươi nhất định sẽ chết!

- Ngươi không sợ Lôi tộc trả thù sao?

- Lôi Chú Đỉnh sẽ biết sao?

Lời nói này vừa ra, Lôi Nhụy lập tức tế ra sấm sét đầy trời, quát lạnh:

- Tên của cha ta há có thể để ngươi khinh nhờn, đón lấy sự trừng phạt của sấm sét đi!

Lôi Nhụy xông tới, muốn liều mạng với Ngũ trưởng lão. Ngũ trưởng lão đưa tay ngăn chặn tử lôi, hai người sau lưng ra tay với Lôi Nhụy.

Thân thể Lôi Nhụy nhảy lên hư không, đột nhiên hóa thành một đạo tử lôi, trong chớp mắt tiến vào Ma thú trận. Lần đầu tiên lông mày Ngũ trưởng lão nhíu lại, tuy rằng hắn không để thân phận Lôi Nhụy vào mắt, nhưng Lôi tộc cũng không phải nói là có thể diệt, sẽ mang lại phiền toái. Nhất định phải trong di tích trận tông, thần không biết, quỷ không hay mà tiêu diệt đối phương.

Ngũ trưởng lão nói:

- Hai người các ngươi trông coi ở đây, hắn mà đi ra, lập tức giết chết!

Nói xong, ngũ trưởng lão lấy ra một đồ vật đen sì:

- Nếu không địch lại, tế nổ vật này, tuyệt không để nàng ta chạy ra ngoài, hiểu chưa? Nếu ai không hết lòng, hậu quả như nào các ngươi đều hiểu?

- Vâng, Ngũ trưởng lão!

Hai người thần sắc ngưng trọng, lúc này ngũ trưởng lão mới lách mình tiến vào trong Ma thú trận, miệng thì thầm:

- Ngươi cho là trốn vào trong Ma thú trận liền có thể thoát sao? Quá ngây thơ rồi, tiến vào trong trận, đó mới chính là địa bàn của lão phu, sinh tử chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi!

Xác thực hiện tại Lôi Nhụy rất khó chịu, tầng năm mạnh hơn tầng bốn không chỉ một tầng. Bốn tầng trước, dựa vào tử lôi, Lôi Nhụy mới nhẹ nhõm xông qua. Nhưng Ma thú trận trước mắt nàng căn bản không thể giải quyết trong nháy mắt, quan trọng nhất là sau lưng còn có người đang đuổi giết:

- Người đó là thần thánh phương nào, giống như là không coi Lôi tộc vào đâu…

Đúng lúc này, Lôi nhụy giật mình, cảm thấy queyn thuộc xông lên đầu. Dù Lôi Nhụy giờ rất khó chịu, nhưng vẫn lộ ra vẻ tươi cười:

- Hắn đã tơi…

Ngay lập tức nàng liền ảm đạm:

- hắn tới cũng vô dụng, với thực lực của hắn cũng không phải đối thủ của chòm râu dê, làm sao bây giờ?

Hắn, đương nhiên chính là Sở Nam.

Sở Nam tiến vào trong trúc khô, đập vào trong mắt chính là mười tám đồng nhân kim quang lập lòe, bên cạnh còn có mười mấy người, tu vị đều là Thượng tổ cảnh. Trên khuôn mặt những người này đều ngưng trọng, đột nhiên một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, mọi người lập tức biến sắc:

- Lại chết một người rồi!

Bầu không khí vô cùng trầm trọng, khoảng mười người nhưng không ai dám đi vào trong, một người tiến lên ba bước liền lui về sau. Sau khi nhìn một phen, Sở Nam liền đi về phía trước, hành động này của Sở Nam đã hấp dẫn ánh mắt của đám đông.
Bình Luận (0)
Comment