Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1776

Thiên Tử bước đi tới, rõ ràng chỉ một bước nhưng sau một bước này hắn liền xuất hiện trước mặt Sở Nam cùng Trịnh Vĩ Tán, không chút không gian chấn động, sóng năng lượng, phảng phất như Thiên Tử từ trong không gian bước ra vậy.

Đệ tử Đại Đạo tông đem chú ý lực đặt lên người Thiên Tử, âm thầm đề phòng, còn Trác Việt tự nhiên tràn ngập cừu hận. Lâu Quân Giang cũng đem ánh mắt hồ nghi trên người Sở Nam thu hồi lại, nhìn chằm chằm về phía Thiên Tử.

Thiên Tử cười với Trịnh Vĩ Tán, nói:

- Hắn nói không sai, nhưng ta sẽ không giết ngươi, chuẩn xác hơn một chút là ta sẽ không dễ dàng giết ngươi, ngươi tuy không phải là mỹ nhân, chỉ là thổ trùng nhưng lại là loại thổ trùng rất thú vị, ta sẽ tận lực chơi đùa một chút.

Trịnh Vĩ Tán sắc mặt ngưng trọng, nói:

- Trước mặt giai nhân, ngươi lại dùng thổ trùng nhục mạ ta, ta cùng với ngươi quyết đấu!

Thiên Tử không thèm nhìn tới hắn, nghiêng đầu nói với Sở Nam:

- Ngươi nếu không có thú vị, ngươi đã chết trước mặt hắn rồi, cho nên, cố gắng lên a, cố gắng để bản thân trở nên thú vị, thú vị thêm một điểm.

Sở Nam vẫn không trả lời, Trịnh Vĩ Tán nhanh chóng đứng bên người Sở Nam, hiên ngang lẫm liệt nói:

- Tên lãnh khốc, hắn nói ta là thổ trùng, rồi lại nói ngươi không có thú vị, nói cách khác hắn đang mắng ngươi không bằng cả thổ trùng, ngữ khí khi người như thế, một đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất làm sao có thể nhịn được, chúng ta liên thủ, cho hắn một cú phản kích cực kỳ có lực, đem hắn biến thành một cái đồ chơi!

- Nếu là trước ngươi gặp không phải Lôi Nhuỵ, mà là mỹ nữ khác, ngươi sẽ không xuất ra Tất Sát Kỹ, đúng không?

Sở Nam đáp lại bằng câu hỏi hoàn toàn lệch đề.

Trịnh Vĩ Tán sững sờ, lập tức hiểu được, không đợi hắn nói gì Sở Nam lại nói:

- Ta ủng hộ ngươi biến hắn thành đồ chơi, hơn nữa, ta cá ngươi có thể thắng!

- Thật sự một chút phối hợp cũng không! Chẳng lẽ vừa rồi ta đã làm hư chuyện tốt gì của ngươi sao? Có lẽ ngươi đã hiểu ta, đó là chức trách của ta, đã dung nhập vào trong cốt cách của ta, tính mạng của ta...

Trịnh Vĩ Tán tán đi tất cả năng lượng sở hữu, cười đùa một câu. Hắn không phải là kẻ ngu, tên trẻ tuổi anh tuấn quá mức trước mặt mang đến cho hắn áp lực thực sự quá lớn, vốn định kéo Sở Nam thử một lần nhưng không ngờ Sở Nam căn bản là không tiếp chiêu.

- Hôm nay trời đẹp, vạn dặm không mây, đúng là thời gian tốt đi thưởng cảnh, như thế nào đàm luận sự tình chém chém giết giết đây này? Chúng ta có lẽ nói đàm luận nhân sinh, chuyện tình ái, phát ít hải minh sơn thệ (thề non hẹn biển)...

Trịnh Vĩ Tán còn đang nói, Sở Nam nhìn thẳng Thiên Tử, nói:

- Xét thấy lời ngươi vừa nói, ta hướng ngươi khiêu chiến!

- A? Thú vị, ngươi muốn khiêu chiến thế nào?

Sở Nam không nói gì, Trịnh Vĩ Tán đã đứng bên người Sở Nam nói ra:

- Vị bằng hữu đây, dẹp chuyện đó đi, ngươi sao có thể vứt ta qua một bên được?

Trịnh Vĩ Tán sở tác sở vi (hành động) hoàn toàn là thiên mã hành không (trên trời dưới đất), tìm không ra một chút tiêu chuẩn nào, trước còn quát tháo người ta, giờ lại kêu người ta là bằng hữu.

- Tốt, vậy thì cùng lúc khiêu chiến đi.

- Tất Sát Kỹ Chi - Hậu Cung...

Trịnh Vĩ Tán vừa muốn xuất ra sát chiêu thì Sở Nam đã bắt lấy tay hắn, nói:

- Chúng ta dùng văn, không dùng võ.

- Nói sớm đi, làm hại ta lo lắng vô ích một hồi, so văn là so cái gì? Văn vẻ phong lưu hay là thi từ yểu điệu? Đây chính là sở trường của ta, hoàn toàn không là vấn đề!

- Khiêu chiến trận pháp!

Sở Nam vừa nói xong Lâu Quân Giang nghi hoặc lập tức ít đi một phần.

Thiên Tử cười nói:

- Tốt, ngươi muốn như thế nào?

Thấy Thiên Tử đáp ứng, Sở Nam cũng thầm mở cờ trong bụng, trên mặt lại hoàn toàn nghiêm túc, nói:

- Ta có một tàn trận, thậm chí có thể nói là thác trận (sai trận), nhìn xem ngươi có hay không sửa lại được.

- Sửa lại được thì sao?

Sở Nam nhìn Trịnh Vĩ Tán nói:

- Thú vị so với hắn, hẳn là không có vấn đề?

- Thác trận đâu?

Thiên Tử đã tiếp nhận khiêu chiến của Sở Nam, Sở Nam liền lấy ra trận đồ có liên quan tới thời gian Cấm Vụ đưa cho hắn kia.

Thiên Tử nhận lấy, sau khi quét qua một cái vẻ tươi cười liền có chút nhộn nhạo, liếc mắt nhìn Sở Nam thật sâu, hỏi:

- Kỳ hạn bao lâu?

- Đến khi ta tìm được sư tôn mới thôi!

Sở Nam nói ra cái kỳ hạn này, ai cũng không biết là bao lâu, bằng kỳ ngộ, hoàn toàn có khả năng là mấy canh giờ sau, cũng có khả năng mấy ngày mới có thể tìm được, thậm chí còn không thể tìm thấy được...

- Quả nhiên rất có tiềm lực.

Thiên Tử nói xong liền đem trận đồ ném lại cho Sở Nam, chậm rãi đi về phía trước.

Trịnh Vĩ Tán cùng hắn đi tới, nói:

- Là trận gì? Là mỹ nữ trận sao? Ta đã nói với ngươi, ta đối với bài trừ mỹ nữ trận vô cùng lành nghề, tuyệt đối là dễ như trở bàn tay, không chút sơ hở.

Sở Nam đem trận đồ đưa cho Trịnh Vĩ Tán rồi tiến lại gần Lôi Nhuỵ, đây là hắn thấy Lâu Quân Giang như muốn nói cái gì đó, cho nên hắn không có cho Lâu Quân Giang cơ hội.

Lâu Quân Giang thấy Sở Nam đang nói gì đó với Lôi Nhuỵ, lời định nói ra cũng đành dừng lại, lại nghĩ đến cái trận đồ liền muốn nhìn nó một cái.

Sở Nam đang nói với Lôi Nhuỵ nhưng trong nội tâm lại đang thầm nghĩ:

"Hẳn là người này có thể sửa chữa được, Thời Gian trận vừa thành, ở trong đó liền có thể kéo dài thời gian mà nói, ta có thể làm được rất nhiều sự tình rồi."

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã mấy ngày trôi qua, trên mặt Thiên Tử vẫn không chút u sầu nào, vẫn còn giữ nét tươi cười như cũ, bộ dáng như vậy phảng phất căn bản không có đặt "thác trận" Sở Nam đưa ra vào trong lòng, nhưng mà cái loại trực giác kia của Sở Nam càng lúc càng đậm.

"Với hắn mà nói, chắc cõ lẽ không có vấn đề gì."

Mà lúc này, một đường đi theo bi văn trên trận bi, không sai biệt lắm đã tới lúc cuối cùng, tuy chỉ kém một góc, có lẽ có sai biệt nhưng tất nhiên cũng nằm trong một cái phạm vi nào đó. Lúc này, Sở Nam đã có chút muốn gặp Hỗ trưởng lão rồi, để cầu cứu cảnh.

Cũng ngay tại trong khoảng thời gian này, Thuỷ, Nguyệt, Dương tam động chủ cùng với những người còn lại đang xông vào trong cung điện.

Vạn Trận lão tổ trong Trận Không, số lượng "tâm" trên người đã đạt tới hơn một ngàn, lão chính đang hưng phấn mà nói:

- Suy nghĩ của lão tổ quả nhiên không sai, do chi nhập chủ, tái đảo trận trung tâm (men theo nhánh nhập nhánh chủ, rồi tiến tới trung tâm)!

Bên kia, Hỗ trưởng lão đột nhiên ngừng bước chân lại, đại trưởng lão, tam trưởng lão cũng lập tức dừng lại theo mà nhìn chằm chằm vào Hỗ trưởng lão, sau một hồi khá lâu Hỗ trưởng lão mới mở mắt ra, tam trưởng lão cấp thiết hỏi:

- Hỗ sư đệ, có phát hiện gì không?

Hỗ trưởng lão không có trả lời, lại hỏi ba gã đệ tử phía sau lưng.

- Các ngươi thăm dò được trận bi kia có hình dáng thế nào không?

Một gã đệ tử trong số đó miêu tả đại khái xong Hỗ trưởng lão lại nói ra:

- Nếu như ta đoán không sai, ta đã tìm được ổ khoá rồi.

- Ở nơi nào?

- Nó đang ở trong một cái đầm!

Hỗ trưởng lão chỉ một ngón về phía trước, đại trưởng lão lập tức dùng tốc độ nhanh nhất hướng cái đầm chạy tới, tốc độ của bọn hắn không chậm, nhưng mà lúc còn cách 300m liền thấy một đoàn người khác từ phía đối diện bay tới.

- Đây là địa bàn của chúng ta, người tự ý tiến nhập, chết!

Tam trưởng lão lập tức quát lên, nhưng mà người đối diện lại không có dừng lại. Đại trưởng lão quyết định thật nhanh:

- Động thủ! Cái đầm này phải nằm trong tay chúng ta!

Lời vừa dứt, ba đạo thân ảnh phá không lao tới, người đối diện cũng không yếu thế.

Lúc này, tiếng nổ "ầm ầm" vang lên!

Đám người Sở Nam cách nơi này càng ngày càng gần, ngoài ra còn có một lão giả đang tại trận không tìm kiếm khắp nơi, trong nội tâm có chút lo lắng mà thì thầm:

- Không biết tiểu thư hiện tại đến tột cùng là ở phương nào?
Bình Luận (0)
Comment