Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1861

Thoát khỏi Hư hỏa, Trụ cột lão quả nhiên thêm vài phần thanh minh, chẳng qua là thanh minh này tới đã quá muộn, thế cục đã hoàn toàn hỏng mất, bọn họ một chút thượng phong cũng không có chiếm được, cũng không đủ ngăn cơn sóng dữ.

Nhưng đối mặt câu hỏi Sở Nam, Trụ cột lão không có lập tức đáp ứng, hắn còn đang suy nghĩ, đây là một lợi thế, mặc dù rất nhỏ, nhưng Trụ cột lão thấy lợi thế có thể tạo được điểm tác dụng, cho nên Trụ cột lão bắt đầu lên tiếng nói.

Không đợi Trụ cột lão nói, Sở Nam đã nói:

- Không cần suy tính, bằng ngươi lúc trước đối với ta dễ dàng gây nên, ta xuất thủ cùng đoạt, thậm chí luyện hóa máu tươi của ngươi đem ngươi khống chế là được, điều đó cũng không quá đáng, đúng không?

Nghe được Sở Nam vừa nói như thế, cả người Trụ cột lão không khỏi rùng mình một cái, cũng là Hỗ trưởng lão cùng Ma Dâu run rẩy lên, về phần Tiền Lỗi, trong hai mắt lộ ra vẻ kiêng kỵ.

- Một đoàn Hư hỏa, lúc đầu nhìn chưa có gì, nhưng làm cho tâm chí, suy nghĩ, thậm chí tính cách, cách làm cũng thay đổi, thực tại là một việc giết người không thấy máu.

Sở Nam tiếp tục nói:

- Ngươi đánh cái tâm tư gì, ta rõ ràng sẽ đi Đại Đạo Tông một chuyến, nhưng không phải hiện tại, sự kiên nhẫn của ta không thật là tốt, ta còn muốn lên đường.

Được nghe lời này, Trụ cột lão trong nháy mắt đã sáng tỏ, nếu là hắn lại không nói ra, chỉ sợ Sở Nam thật muốn cứng rắn rồi, đến lúc đó, hắn đúng không có quả ngon để ăn còn không nói, người ta một khi mất hứng, nói không đi Đại Đạo Tông, vậy cái được không bù nổi mất.

Tiền Lỗi cũng đang khẩn trương ngó chừng Trụ cột lão, trong lòng thấy Trụ cột lão không giống như lúc trước, thấy Trụ cột lão truyền âm nói với Sở Nam, Tiền Lỗi rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đây là Trụ cột lão truyền một chiêu kia, đó là Đổi trắng thay đen.

- Đổi trắng thay đen, quả thật có điểm dị thường.

Sở Nam thầm nhủ trong lòng, nhớ tới toàn bộ lời nói của Trụ cột lão, hắn không sợ lời Trụ cột lão nói là giả, nếu dưới tình huống như vậy, Trụ cột lão còn muốn chơi thủ đoạn mà nói, thì cùng Trụ cột lão kia cùng chơi cũng không có gì khác nhau.

Hơn nữa, Sở Nam cũng căn bản không cần, hắn cũng không phải là hoàn toàn chiếu vào "Đổi trắng thay đen" để tu luyện, hắn thấy cảm giác "Đổi trắng thay đen" đầu tiên chính là muốn cùng Tiểu Trận thôi diễn, đem "Đổi trắng thay đen" cùng "Tiểu na di" kết hợp lại, sau đó tạo thành một cái chiêu thức, đến lúc đó công dụng hai chiêu bí pháp, có thể làm cho uy lực tăng lớn, đồng thời còn làm cho người ta khó lòng phòng bị được.

Thôi diễn mấy lần, xác nhận tự mình nhớ không lầm, sau đó, Sở Nam không hề để ý tới Trụ cột lão nữa, xoay người nhìn Tiền Lỗi, Ma Dậu cùng người của Đại Đạo Tông, nhàn nhạt nói:

- Hiện tại, còn có ai muốn ngăn cản đường của ta, cần phải mời ta đi Đại Đạo Tông sao?

Không người nào trả lời, mọi người đều là trầm mặc, ngay cả Trụ cột lão, Tiền Lỗi cũng không phải là đối thủ của Sở công tử, cũng không thể đem bắt lại, bọn họ lấy cái gì đi ngăn chặn đây? Mặc dù bọn họ sớm đã có giác ngộ tuẫn chết vì Đại Đạo Tông, nhưng để xông đi lên chịu chết, kẻ ngu mới có thể làm.

- Nếu không có ai cản, ta cũng không ở chỗ này phụng bồi mọi người.

Nói xong, Sở Nam nhìn đám Lôi Nhụy phất tay, kêu gọi điện chủ, Cửu Võ, cả đám Tiểu Tinh lên đường, lúc này Lôi Nhụy tới trước mặt Sở Nam, cười nói:

- Cùng ngươi ở chung một chỗ, ta gặp được kỳ tích, so với ta trước kia gặp được kỳ tích, toàn bộ tăng lên, cũng còn nhiều hơn.

- Nếu là không có sợi màu tím tâm lôi kia, cũng sẽ không có kỳ kỹ ngày nay.

Sở Nam biểu đạt lòng biết ơn, Lôi Nhụy mang theo khuôn mặt mừng rỡ nở nụ cười cùng Sở Nam nói, Chí Khen một bên tinh tường thấy trong ánh mắt Lôi Nhụy có ánh mắt sùng bái cường giả nồng đậm, đầu lông mày mang theo xuân tình, Chí Khen trong lòng thì thầm:

- Hết thuốc chữa, hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.

Tiểu Tinh bọn người nắm chặc tu luyện, trên bả vai bọn họ cũng đè ép nặng nề, mối thù của Ngọc Thố tộc bọn họ phải trả, còn hai tên thủ hạ của Thiên tử thì trong lòng đang phiên giang đảo hải, khiếp sợ.

- Hắn trưởng thành quá là nhanh, không biết Thiên tử khi nào khởi động.

Sở Nam vốn định đem đạo quang mang ra tìm hiểu, nói cùng Cửu Võ nghe, nhưng nói đến khóe miệng, Sở Nam nuốt trở về, bởi vì hắn nghĩ đến mỗi người đi đường không giống nhau, mỗi người cảm ngộ cũng không giống nhau, nếu là bởi vì theo lời hắn, nhiễu loạn quỹ đạo bình thường Cửu Võ rồi, thì cái được không bù đắp đủ cái mất.

- Cửu Võ chính là vì kiếm mà sinh, sớm muộn cũng sẽ ngộ ra.

Sở Nam nhớ tới, thấy được Chiến thần lần nữa cường đại không ít, còn có Thường Danh Ca trong đôi mắt kia hàm chứa u buồn, nỗi u buồn này không để cho hình tượng Thường Danh Ca chán chường nửa phần, mà ngược lại có một cổ ý nhị khác.

Sở Nam biết Thường Danh Ca u buồn cái gì, hắn cũng quyết định chủ ý, xong chuyện bên này hắn liền phụng bồi Thường Danh Ca đi tìm Diệp Thương Minh, dù sao không có Diệp Thương Minh trả giá, thì Tiêu Tử Chân cũng không rời đi, mà nếu là Tiêu Tử Chân không rời đi, hắn cùng với Tiêu Tử Chân chém giết, cũng sẽ không giống như hắn cùng với Trụ cột lão chém giết, rất có thể là hắn bị Tiêu Tử Chân hoàn toàn tàn phá

Hơn nữa, Sở Nam còn muốn đem Tiêu Tử Chân kéo vào, cùng nhau chơi đùa cái trò chơi kia.

Cùng lúc đó, bên trong Đại Đạo Tông, tông chủ Cảnh Long đứng ở Truyền Tống Môn, mong đợi Trụ cột lão mang về, lúc này chân mày không khỏi giương lên.

- Đi thời gian dài như vậy, theo lý thuyết cũng có thể mang về mới đúng, làm sao bây giờ còn không có động tĩnh, chẳng lẻ vừa xảy ra điều gì ngoài ý muốn?

Trong đầu đang dần hiện ra cái hình ảnh cá phá nước nhảy ra kia, sau đó mày rậm chợt thẳng tắp đứng lên, nói:

- Quả nhiên ngoài ý muốn, thành sự không có, bại sự có dư, dưới mắt nên làm như thế nào?

Thời điểm Cảnh Long đang suy tư, Tiêu Tử Chân cùng Diệp Thương Minh đuổi theo, cước bộ cũng đột nhiên hơi chậm lại, Tiêu Tử Chân sinh lòng bất an, suy nghĩ một vòng, sau đó Tiêu Tử Chân đột nhiên nghĩ đến Sở Nam, bật thốt lên nói:

- Chẳng lẽ là tên tiểu tử Sở gia kia?

Mặc dù đoán được một hai, Tiêu Tử Chân cũng là không tin.

- Cho dù hắn cơ duyên khá hơn nữa, cũng không thể có thể trong thời gian ngắn ngủn như thế tiến dài như vậy, huống chi đám người Đại Đạo Tông kia cũng không phải là phế vật như vậy.

Diệp Thương Minh cảm giác được Tiêu Tử Chân dị thường, sau đó xoay người nhìn nàng, Tiêu Tử Chân dừng lại hết thảy suy nghĩ, vẻ mặt đều khôi phục tất cả hình dáng như cũ, nói:

- Đi, nhớ kỹ lời ngươi đáp ứng ta.

- Ngươi không phải dài dòng như vậy.

Diệp Thương Minh cười nói ra, hắn hồn nhiên không thèm nghĩ nữa, Tiêu Tử Chân nặng nề nhìn Diệp Thương Minh một cái, sau đó đi về phía trước, thấy vậy Diệp Thương Minh lắc đầu, đi theo, trong đầu vẫn vang tới khúc thanh âm mà nhi tử trảm ra.

Lúc này Sở Nam bên này, Trụ cột lão nhìn Sở Nam vừa nói vừa cười, trên mặt hắn hiện lên vẻ u buồn, còn Tiền Lỗi thì vắt hết óc nghĩ tới biện pháp, mặc dù không thể cứng rắn, nhưng tuyệt đối không thể để cho Sở Nam cứ như vậy rời đi, hắn phải đợi Tông chủ đến mới được.

Nhưng nghĩ nửa ngày, Tiền Lỗi cũng không nghĩ tới biện pháp tốt, mắt thấy Sở Nam bọn họ đã đi về phía trước, Tiền Lỗi không kìm lòng được bật thốt lên hô:

- Sở công tử, chờ một chút.

- Còn có chuyện gì sao?

Vốn là Tiền Lỗi còn không biết trả lời thế nào, nhưng trong đầu hiện lên một đạo ánh sáng, Tiền Lỗi chợt nghĩ đến một chủ ý, sau đó nói gấp:

- Sở công tử, chúng ta có thể đi cùng ngươi sao?

- Hả? Tại sao?

- Chúng ta cùng Sở công tử đi cùng đường?

Tiền Lỗi soạn bậy một lý do, dù sao hắn quyết định chủ ý, Sở Nam đi nơi nào, hắn cũng muốn đi theo, tuyệt không thể để cho Sở Nam thoát khỏi tầm mắt của hắn, lời Tiền Lỗi nói ra, Sở Nam cười nói:

- Ngươi biết ta đi nơi nào sao?

- Vô luận Sở công tử đi nơi nào, chúng ta cũng thuận đường.

Thấy Tiền Lỗi cũng chấp nhất lên, Chiến thần quát lên:

- Ý của ngươi là còn muốn cùng chúng ta đánh nhau một trận rồi? Tới đây, gia gia cùng ngươi chơi hai tay.

Chiến thần hiện tại tự xưng "Gia gia", cũng không có giống bình thường.
Bình Luận (0)
Comment