Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 19

Đại hỏa bùng lên ngập trời, sương độc cũng tràn khắp không trung.

- A….

Sở Nam gầm lên một tiếng rung trời, muốn lao ra khỏi độc hỏa.

Thế nhưng trong nháy mắt hắn vừa bước được mấy bước thì đã bị độc hỏa vây quanh, độc hỏa cũng đốt về phía Sở Nam.

Về phía trước không được, Sở Nam liền nhảy lên không trung, mặc dù hắn nhảy rất cao, thế nhưng độc hỏa cũng phun trào rất cao, thủy chung vẫn bao quanh Sở Nam.

- Độc Hỏa Liêu Nguyên đã xuất ra, ngươi há có thể dễ dàng thoát ra ngoài?

Hỏa Minh cười lạnh, lại hô:

- Phong Dương, giúp ta một tay, chú ý khống chế lực đạo, ngàn vạn lần không thể giết hắn, chúng ta phải nghiên cứu hắn thật kỹ, để xem hắn đến tột cùng có gì cổ quái, không ngờ lại có thể chống lại được nhiều kịch độc của chúng ta như vậy.

- Được!

Phong Dương liền đáp ứng, cũng lấy ra hai viên Hồi Nguyên Đan nuốt vào bụng, lập tức hét lớn một tiếng:

- Thiên Đao Vạn Độc.

Bỗng nhiên, bên trong cơn lốc độc hỏa lại có thể vài đao mang màu hoàng kim, tất cả mũi đao đều nhằm về phía Sở Nam.

Hỏa là độc hỏa! Đao lại là độc đao

Độc đao trong nháy mắt đã tới, đâm rách da thịt Sở Nam, máu tươi vừa chảy ra thì độc hỏa cũng thừa cơ tràn vào cơ thể Sở Nam từ miệng vết thương.

Đau nhức….

Thân thể Sở Nam bên trong độc hỏa mặc dù cũng cảm thấy đau nhức, thế nhưng đau nhức này so với đau nhức do kinh mạch đứt đoạn mà hắn phải chịu từ nhỏ thì chẳng là gì. Hơn nữa, kịch độc này cũng thể độc chết được Huyền Hỏa Huyết Mãng, đối với hắn mà nói căn bản không có hiệu quả, không có bất kỳ tác dụng gì.

Cho nên, Sở Nam cũng không cảm thấy độc hỏa này có gì đặc biệt kinh người, chỉ có điều nó lại vây khốn hắn khiến hắn không thể ra ngoài được.

Thế nhưng, lúc độc hỏa theo miệng vết thương đốt cháy vào thì Sở Nam lập tức cảm thấy đau nhức, tựa như lần trước tỉnh lại rồi tu luyện Diễm Hỏa Quyết và bị đau nhức giống như bị kim đâm.

Thế nhưng, Sở Nam mặc dù cảm thấy đau đớn nhưng cũng không chút kinh hoảng, ngược lại trên mặt lóe lên một tai vui mừng, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, thầm nghĩ:

- Sư phụ đã từng nói rằng muốn tu luyện Nghịch Càn Khôn thì phải luyện trong đau đớn. Độc hỏa như vậy không thể lấy được mạng ta, vựa vặn để ta tu luyện Hỏa nguyên lực!

Kết quả là lúc Sở Nam còn đang ở trong ngọn lửa độc cháy hừng hực thì đôi mắt hắn liền từ từ nhắm lại, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện.

Độc đao lui tới quanh người, tùy ý cắt xé lên người Sở Nam, tùy ý để lại từng đạo vết thương, khiến độc hỏa theo đó xâm nhập vào.

Miệng vết thương càng ngày càng nhiều, độc hỏa xâm nhập vào cũng càng lúc càng mãnh liệt, Sở Nam cảm thấy đau nhức càng lúc càng kịch liệt, mà vết thương cũng gia tăng gấp đôi, thân thể bắt đầu run rẩy.

Là thống khổ mà run rẩy….

Đồng thời cũng hưng phấn mà run rẩy….

Cứ như vậy, Sở Nam đắm chìm trong tu luyện, đem mỗi chút độc hỏa xâm nhập vào tôi luyện da thịt, từng lỗ chân lông, huyết nhục, cốt cách, mỗi chút tế bào.

Độc hỏa tràn ngập….

Hỏa Minh và Phong Dương cũng không nhìn thấy tình huống bên trong, một lúc sau, Phong Dương khẽ nói:

- Thật yên tĩnh!

Hỏa Minh hồi đáp:

- Sẽ không chết chứ?

- Chắc có lẽ không, thân thể tiểu tử này cường hãn không bình thường. Nói không chừng đây là kế của tiểu tử kia, cố ý an tĩnh để thừa dịp chúng ta thả lỏng sẽ xông ra.

- Nói đúng lắm, vậy chúng ta trước hết luyện hắn nửa cảnh giờ nữa!

Trực giác mách bảo hai người rằng tiểu tử kia còn chưa chết, hai người nhìn nhau một cái lại móc ra hai viên Hồi Nguyên Đan nuốt vào bụng, bởi vì bọn họ phải thi triển hai đại tuyệt kỹ này cho nên mặc dù uy lực lợi hại thì cũng tiêu hao rất lớn, nếu như không có Hồi Nguyên Đan tạm thời bổ sung nguyên lực thì hai người đã sớm không duy trì nổi nữa rồi.

Trong mắt Nam Cung Linh Vân lúc này đã tràn ngập áy náy, nhớ tới vừa rồi lúc hắn bị thương đã ngoái đầu lại cười với nàng thì trong lòng càng đau khổ hơn, thầm nghĩ:

- Nếu không phải ta thì hắn cũng không chết oan như vậy, nếu như thời gian có thể quay ngược lại thì ta tình nguyện chạy về hướng khác!

Nửa canh giờ trôi qua….

Hỏa Minh vội lên tiếng:

- Phong Dương, tiểu tử kia có lẽ xong rồi, nếu như tiếp tục nữa thì có khi sẽ đốt hắn thành tro bụi mất.

- Có lẽ là đủ rồi, ta cam đoan trên người hắn ít nhất cũng đã có hơn ngàn đao!

Phong Dương tự tin khẳng định.

- Tốt, để ta xem tên tiểu tử này giờ ra sao!

Hai người đồng thời thu công, độc đao biến mất, độc hỏa cũng tiêu tán.

Lúc Hỏa Minh và Phong Dương thu công thì có chút thở gấp, hiển nhiên vừa rồi bọn hắn đã hao phí không ít nguyên lực và tinh lực.

Đợi đến khi khói mù tiêu tán, Hỏa Minh và Phong Dương thấy Sở Nam đang khoanh chân ngồi thì trên mặt đều tràn ngập kinh hãi, hét lên:

- Chẳng lẽ hắn không sao?

Nam Cung Linh Vân nhìn thấy trên người Sở Nam dày đặc miệng vết thương, vừa nhìn thấy cũng giật mình hoảng sợ.

Một giọt nước mắt trong suốt từ trên khóe mắt Nam Cung Linh Vân vốn luôn luôn kiên cường chảy xuống, trong lòng thầm nhủ:

- Là ta hại ngươi, hôm nay ta sẽ cùng ngươi xuống Hoàng Tuyền!

Nam Cung Linh Vân lúc này cũng định tự bạo Nguyên Đan.

Ở bên kia, Hỏa Minh lại quát:

- Tiểu tử!

Không có âm thanh hồi đáp….

Phong Dương nhíu mày, lại phát ra một đạo đao mang, đao mang vẽ trên người Sở Nam một vết thương, một vòi máu tươi theo đó bắn ra ngoài.

- Không sao cả?

Hỏa Minh nghi hoặc hỏi.

- Tiểu tử này quả thật quá cổ quái, chúng ta….

Lời của Phong Dương còn chưa dứt thì Sở Nam bỗng nhiên cử động, ngay lập tức đứng lên.

- A….

Mọi người tại đây, kể cả Nam Cung Linh Vân cũng há hốc mồm, lâm vào trạng thái khiếp sợ.

- Độc hỏa luyện thể nửa thời thần vừa rồi khiến thân thể của ta đã được rèn luyện gần một phần ba, thật là đáng tiếng, nếu như bọn chúng có thể đốt thêm mấy canh giờ thì quả là tốt biết bao? Nói không chừng ta còn có thể đem Hỏa nguyên lực luyện đầy toàn thân, như vậy thì ta có thể thử xem kích phát ra nguyên lực được hay không rồi!

Sở Nam từ trong tu luyện khẽ nói.

Tỉ mỉ cảm nhận Hỏa nguyên lực cuồng bạo trong thân thể mình, khóe miệng Sở Nam có chút vui vẻ.

Vừa mở mắt ra nhìn thấy Nam Cung Linh Vân ngây ngốc, khóe mắt còn một vệt nước mắt thì khóe miệng lập tức nhếch lên một nụ cười, sau đó nụ cười tràn ngập khuôn mặt, trong lòng cũng thầm nghĩ:

- Vừa rồi nàng khóc? Là vì ta mà khóc?

Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Sở Nam, trong lòng Nam Cung Linh Vân cũng không kìm được mà nở một nụ cười, nụ cười giống như tiếng Thất Huyền Cổ Cầm gảy lên trong gió, từ trong đau thương lại có chút vui mừng.

Tâm thần Sở Nam lập tức ngây ngốc, khẽ nói:

- Lệ vương trên mắt, nụ cười má lúm đồng tiền, nhất tiếu khuynh thành….

Trong lúc ngây ngốc, Sở Nam cảm thấy thân thể khô nóng của hắn lại càng thêm nóng rực.

Nhanh chóng hoàn hồn lại, hắn lập tức thu hồi ánh mắt, xoay người nhìn về phía Hỏa Minh và Phong Dương, bình thản nói:

- Hai vị, còn có tuyệt chiêu gì không? Cùng xuất ra đi!

- Phut…..

Nghe nói như vậy, Hỏa Minh vốn đã trọng thương liền phun ra một ngụm máu tươi, gằn giọng nói:

- Tiểu tử quá cuồng vọng, nếu không phải lúc trước chúng ta trọng thương thì ngươi bây giờ còn có thể kiêu ngạo sao?

- Đáng tiếc là vừa rồi ngươi lại bị trọng thương!

Sở Nam biết rõ bọn hắn nói thật, nếu như bọn hắn không bị thương nặng và bản thân bách độc bất xâm thì đã sớm bị hai cường giả Võ Tướng bọn hắn giết cả trăm ngàn lần rồi.

- Ta cũng không tin ngươi thật sự bách độc bất xâm!

Hỏa Minh hét lớn, đem toàn bộ kịch độc trong nhẫn trữ vật lấy ra, sử dụng toàn bộ, Phong Dương cũng vậy.

Nhiều loại kịch độc trong nháy mắt phủ lấy Sở Nam.

Khóe miệng Sở Nam nhếch lên một nụ cười lạnh, nhìn hai người nổi giận, bộ dạng hổn hển thì còn thoải mái dang hai tay ra, hít một hơi thật sâu….

Không chút mảy may….

Bỗng nhiên Phong Dược ném ra một loại kịch độc cuối cùng, kịch độc này đủ bảy màu, Sở Nam vừa hít sâu một hơi thì thất thải độc vụ liền tiến vào trong mũi Sở Nam.

Sắc mặt Sở Nam lập tức đại biến, không hiểu tại sao thất thải độc vụ này vừa tiến vào bên trong cơ thể thì cảm giác khô nóng lại tràn lên như thủy triều.
Bình Luận (0)
Comment