Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1902

Cam Chí Thương vừa động, Sở Nam đang ném người xuống đất chợt ngẩng đầu, ánh mắt chiếu thẳng đến Cam Chí Thương, thân hình nhảy lên, Cam Chí Thương mặc dù cũng cảm nhận được dị động của Sở Nam trước tiên, nhưng hắn cũng không quá mức để trong lòng, bởi vì hình ảnh Sở Nam ném người khiến cho hắn giật mình trước sự tàn nhẫn của Sở Nam chứ không phải là thực lực cường hãn của hắn, thực lực đám người Hoa Nhất Trung trong mắt Cam Chí Thương không hề có ý nghĩa gì.

Cho nên, Cam Chí Thương chỉ xuất ra bảy phần lực, đây là do hắn cẩn thận, đề phòng tình huống vận nhất, trong lòng còn thầm nghĩ:

- Có tàn nhẫn hơn, có hung ác hơn thì cũng không thể qua được uy năng pháp tắc của lão phu, địch nổi Đại Địa Thăng Thiên của lão phu sao?

Lúc trong lòng Cam Chí Thương đang nghĩ như vậy, thì Sở Nam đã dùng phương thức man lực nhất xé toang phòng ngự của Cam Chí Thương, đem cánh tay Cam Chí Thương đang thủ trước ngực chộp lấy, sau đó cũng giống như đám người Hoa Nhất Trung, Toàn Vũ Song, hung hăng nện xuống đất.

Không đúng, hẳn là phải nặng hơn, ngoan độc hơn.

Lúc này, Cam Chí Thương còn đang vô cùng nghi hoặc, bản thân mình thi triển uy năng pháp tắc, làm sao có thể bị phá được chứ? Uy năng pháp tắc mà hắn lĩnh ngộ đã bước vào Cổ chi cảnh, là trầm trọng của đại địa, loại trầm trọng này có thể mang đến cho người khác cảm giác khí thế áp bách, uy áp,…

Thế nhưng, đây vẫn không phải là điều Cam Chí Thương đắc ý nhất, khiến hắn đắc ý nhất chính là nhờ tu luyện vũ kỹ “Đại Địa Thăng Thiên”, nơi phóng xuất uy năng pháp tắc còn kèm theo hiệu quả hôn mê.

Cam Chí Thương sử xuất ra bảy phần lực đã đủ phát huy hiệu quả hôn mê, thế nhưng uy năng áp bách của hắn lại không có hiệu quả đối với Sở Nam, mà ngay cả hiệu quả hôn mê cũng không thấy chút bóng dáng, ngược lại bây giờ phải hôn mê chính là hắn.

Chỉ có điều, đau đớn như muốn xé rách linh hồn và nghiền nát sinh cơ khiến cho Cam Chí Thương căn bản không thể bất tỉnh, chỉ có thể rõ ràng thể nghiệm loại thống khổ này. Cam Chí Thương muốn phản kháng, thế nhưng trong cơ thể đều bị Sở Nam đánh bay tán loạn, mỗi khi muốn ngưng tụ một ít năng lượng, thì lại bị Sở Nam ném ngã tan, nhiều lần như vậy, căn bản không thể ngưng tụ được.

Hơn nữa, Cam Chí Thương còn phát hiện, bị thương không chỉ là huyết nhục, mà hắn còn bị ném tán năng lượng, uy năng pháp tắc cũng bị ném tán.

Đặc biệt là uy năng pháp tắc khi bị ném tán không giống như năng lượng bị tán đi, mặc dù cũng sẽ biến mất đi một chút, nhưng biến mất cũng không nhiều, vẫn có thể ngưng tụ, nhưng uy năng pháp tắc sau khi bị ném tán thì lại không làm được.

- Uy năng pháp tắc làm sao có thể biến mất chứ? Ngay cả lĩnh ngộ của ta…

Trong lúc khiếp sợ, tất cả tư duy của Cam Chí Thương đều bị nghiền nát, chỉ có điều loại nghiền nát này cũng không kéo dài, bởi một chân của Cam Chí Thương đã bị ném gãy, lúc này Cam Chí Thương cũng bắt đầu có kết cục giống như đám người Cam Chí Thương và Hồng Thái Phong.

Cam Chí Thương cũng ý thức được điều này, mặc kệ mọi thứ cao giọng quát:

- Lão phu là Đại trưởng lão Chư Thiên Điện, nhanh thả lão phu ra! Bằng không thì…

- Bằng không thì sao? Giết ta sao? Còn đem thân nhân bằng hữu của ta giết sạch đúng không?

Sở Nam cuối cùng cũng đã mở miệng nói, nhưng thanh âm của hắn cực kỳ lạnh lẽo, khiến mọi người không khỏi rùng mình một cái, về phần những người mà Cam Chí Thương mang đến đều nhìn Cam Chí Thương bị Sở Nam quăng quật như heo, tư duy thoáng cái ngưng trệ, không biết phải tư vị như thế nào.

Sở Nam vẫn tiếp tục nói:

- Ngươi là Đại trưởng lão của Chư Thiên Điện, như vậy thì sao?

- Thực lực của một mình ngươi, tuyệt đối không thể đối kháng với toàn bộ Chư Thiên Điện!

- Là thực lực, đúng không?

Theo tiếng gầm giận dữ này, Sở Nam hung hăng ném xuống, đem tất cả lời Cam Chí Thương sắp thốt ra nuốt trở về, con trai của Cam Chí Thương là Tổng điện sử Cam Hạo đã đến.

Cam Hạo vừa mới bắt đầu đến, còn chưa nhận ra Cam Chí Thương, cho nên hắn vẫn quan sát thế cục hiện trường, muốn nhìn xem tình huống rốt cuộc như thế nào, lúc này, Cam Chí Thương lại lần nữa bị ném lên không trung, Cam Chí Thương hoảng hốt, nhìn thấy con trai, vội vàng quát:

- Cam Hạo, cứu…

Chỉ mới kịp thốt ra ba chữ thì Cam Chí Thương đã lại bị rơi xuống đất, nhưng Cam Hạo cũng đã nghe thấy rõ, biết kẻ đang bị hành hạ trong tay Sở Nam chính là lão tử của hắn, thế nhưng, cảm giác đầu tiên dâng lên khắp toàn thân Cam Hạo không phải là phẫn nộ, mà khủng hoảng.

Bởi vì cùng trong nháy mắt đó, một cái chân khác của Cam Chí Thương đã bị nghiền thành bùn nhão, Cam Hạo không phải kẻ ngốc, người có thể tra tấn lão tử hắn thành như vậy còn là người thường sao? Nếu như hắn xông lên, vậy có khác gì chịu chết?

Nhưng nếu như Cam Hạo không làm, như vậy thì tuyệt đối sẽ là trăm hại mà không lợi, cho nên, hắn vội ra lệnh cho thủ hạ của mình xông lên, sau đó liếc nhìn Hành Giả, nói

- Hành Giả, nếu ngươi có thể giết hắn, ngươi sẽ là Phó Tổng điện sử Chư Thiên Điện!

- Bổ nhiệm Phó Tổng điện sử chỉ có thể do Tổng điện chủ quyết định, ngươi là Tổng điện chủ của Chư Thiên Điện sao?

- Ta…

Cam Hạo còn chưa nói xong thì trong tầm mắt đã xuất hiện thân ảnh Tổng điện chủ Chư Thiên Điện, lập tức vẻ mặt Cam Hạo đại biến, lời vừa rồi của hắn đã vượt quá quyền hạn, Tổng điện chủ khẳng định cũng nghe thấy rành mạch, trong lòng thầm nghĩ:

- Hắn có phát giác ra không?

Tổng điện chủ Chư Thiên Điện có tên cực kỳ quái dị, họ kép Chư Thiên, tên là Tam Đạo.

Chư Thiên Tam Đạo cách đó không xa, Long uy hổ bộ bước đến, khuôn mặt lộ vẻ ngưng trọng, còn có chút âm trầm, cũng không biết âm trầm này là vì phát sinh chuyện đám người Sở Nam hay là vì lời nói vừa rồi của Cam Hạo.

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Chư Thiên Tam Đạo không lập tức đi giải cứu Cam Chí Thương và đám đệ tử Chư Thiên Điện, ngược lại lạnh lùng hỏi Cam Hạo, trong lòng Cam Hạo suy nghĩ không ngừng, nhưng vẫn vội vàng trả lời:

- Những kẻ này đã đoạt sáu phiến Viêm Long Trà Diệp của Đại trưởng lão, còn làm tổn thương điện chủ Chư Thiên Điện ta, Đại trưởng lão vì bảo vệ nội môn đệ tử, liền xông lên anh dũng giết địch, nhưng không ngờ trúng phải mai phục của những người này…

Cam Hạo không có thốt ra chữ “phụ thân, cha”, mà dùng chức danh Đại trưởng lão để thay thế, giống như muốn chứng tỏ Cam Chí Thương là vì Chư Thiên Điện mới hi sinh như vậy, hơn nữa, Cam Hạo cũng không nói công khai, khiến cho người khác cảm giác tất cả sai lầm đều là do đám người Sở Nam gây ra, Sở Nam là kẻ tà ác, còn Cam Chí Thương thì là chính nghĩa.

Chư Thiên Tam Đạo ngắt lời của Cam Hạo, hai mắt nhíu lại, hàn quang phát ra mãnh liệt, nói:

- Ngươi nói đều là sự thật?

- Thiên chân vạn xác!

Mặc dù Cam Hạo biết trong đó có bao nhiêu phần là sự thật, nhưng ánh mắt của hắn lại không chút biến hóa, trên mặt vẫn bảo trì sự nghiêm trang, sau khi nói xong còn chắp tay nói với Chư Thiên Tam Đạo:

- Kính xin Tổng điện chủ ra tay, cứu Đại trưởng lão và nội điện đệ tử, tránh cho bọn họ phải chịu tra tấn.

Khóe miệng Chư Thiên Tam Đạo lóe lên một tia tiếu ý không dễ nhận ra, lúc này mới đem ánh mắt chuyển đến Sở Nam, nhưng lúc đảo qua đám người Tiền Lỗi, tinh quang trong mắt chợt lóe.

Từ khi Chư Thiên Tam Đạo xuất hiện ở đây vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Tiền Lỗi, đạo tinh quang này cũng rơi vào trong mắt Tiền Lỗi, Tiền Lỗi nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ:

- Chỉ e người này đã nhìn ra không ít chuyện, biết rõ chúng ta không dễ chọc.

- Các hạ, có chuyện gì chúng ta có thể dừng lại rồi nói hay không?

Trong thanh âm lộ ra một cỗ uy nghiêm, nhưng Sở Nam căn bản không để ý, hoặc có thể nói là dưới sự thiêu đốt điên cuồng của Hư Hỏa, Sở Nam hoàn toàn không để mắt đến Chư Thiên Tam Đạo, Chư Thiên Tam Đạo cũng không tức giận, tiếp tục nói:

- Đến cùng là xảy ra chuyện gì, sau khi chúng ta nói rõ ràng, nếu như đệ tử Chư Thiên Điện chúng ta sai, ta nhất định nghiêm trị không tha…

Dứt lời, ánh mắt Chư Thiên Tam Đạo như hữu ý vô ý đảo qua Cam Hạo, biểu tình Cam Hạo không đổi, nhưng trong lòng lại càng thêm ngưng trọng, thế nhưng, hồi đáp Chư Thiên Tam Đạo chỉ là một tiếng hét thảm của Cam Chí Thương.

Trong lòng Cam Hạo liền căng thẳng, đúng lúc này, Liên Triêu Tịch và Vinh Lực Báo cũng trước sau cùng đén, Hồng Thái Phong nhìn thấy đầu tiên, liền hô lên:

- Sư tôn, cứu ta, sư tôn…

Sở Nam bổng nhiên ngẩng đầu lên.
Bình Luận (0)
Comment