Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1920

Sở Nam luyện pháp bảo, bất luận là thân thể luyện hay thần hồn luyện, đều rất thành thạo; luyện đan dược càng không cần phải nói, cùng lúc luyện hơn mười viên cũng không phải nói chơi; theo lý thuyết, luyện Pháp Bảo Đan không quá khó mới đúng.

Thế nhưng, vài ngày trôi qua, số lần Sở Nam thất bại đã hơn mười vạn lần, Pháp Bảo Đan ngay cả hình dạng sơ khai cũng không có, điều này khiến Sở Nam vô cùng buồn bực, liên tiếp thất bại bất cứ ai cũng cảm thấy không vui.

Sở Nam biết tâm tình chính mình có chút vấn đề, dưới tình trạng này tiếp tục luyện chế, khẳng định sẽ thất bại, bởi vậy Sở Nam ngừng tay khôi phục tâm tình, đồng thời suy nghĩ sai lâm luyện chế Pháp Bảo Đan.

- Pháp bảo và đan dược có không ít điểm tương đồng, cũng không tương khắc giống như nước với lửa, tại sao không thể luyện thành? Để Pháp Bảo Đan trở thành Đan Luyện, không được; để đan dược xem như Pháp Bảo Luyện, cũng không được, vậy phải làm như thế nào?

Sở Nam khổ cực suy tư, hắn nhất định phải luyện chế thành công, pháp bảo như vậy trong tay phụ thân phụ mẫu mới có thể bảo đảm vài phần, Canh lão đi trước dẫn đường, thấy Sở Nam rơi vào trạng thái này, thuận miệng hỏi:

- Hặp phải chuyện gì khó, không bằng hãy nói ra.

- Có thể suy tính?

- Vậy phải có đầu nói ah?

- Là thế này, ta muốn để pháp bảo và đan dược dung hợp cùng một chỗ, có thể hấp thụ, cũng có thể dùng pháp bảo giống như kíp nổ.

Nói xong, Sở Nam liền chuyển ánh mắt chằm chằm nhìn Canh lão, thực sự có chút chờ mong Canh lão tạo cho hắn niềm vui, mà trên mặt Canh lão toát lên vẻ xấu hổ, trong lòng hận chính mình tại sao muốn xen vào chuyện của người khác, chuyện này sao lại kích thích hắn? Nếu như chuyện này kích thích hắn, hắn trực tiếp sáng tạo một bộ công pháp lợi hại nhất, sau đó tu luyện, đến khi đó hắn sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất, không có chuyện gì có thể gây khó dễ hắn, cũng không cần phải cực nhọc giúp người khác làm việc.

Thế nhưng, muốn nói cũng không thể nói thành lời. Khi tâm tình xấu hổ thoáng phai nhạt, Canh lão mới ý thức được sâu sắc ý nghĩ kia của Sở Nam thực sự khác biệt, khiến người ngoài khó có thể suy nghĩ.

Mang theo kinh ngạc, Canh lão tỉ mỉ suy nghĩ, xem bên trong có tìm được điểm chung hay không, nhưng mà không có thu hoạch, hắn nói với Sở Nam:

- Ngươi nói cho ta biế quá trình ngươi luyện chế một chút, vả lại sử dụng phương pháp gì.

Trước khi trên khuôn mặt già nua kia hiện lên vẻ xấu hổ, Sở Nam đã nhận ra, cũng minh bạch Pháp Bảo Đan kia không thể suy tính được, nhưng hắn nghĩ tới thân phận của Canh lão, cộng thêm liên kỉ dọa người kia đã nhất ngũ nhất thập.

Canh lão càng lúc càng cảm thấy Sở Nam là một yêu nghiệt, tuy hắn không có chuyên môn tu luyện đan dược hay luyện khí, nhưng Canh lão sống lâu như vậy cũng nghe được không ít, nhưng Canh lão chưa bao giờ nghe qu ý nghĩ giống như Sở Nam.

- Đại khái là thế này.

Sở Nam dùng những lời này để kết thúc, sau khi nói xong, nhưng thấy Canh lão dùng ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn bảo bối, không khỏi hỏi:

- Canh lão, trên mặt ta có gì khác thường sao?

- Thực sự không biết đầu óc ngươi lớn tới mức nào?

Canh lão nghĩ thầm một câu, nhíu mày nói:

- Thành thật mà nói, thứ này căn bản không suy tính được, bất quá, thiên địa vạn vật đều không tách khỏi hai chữ " Cân đối ", thủy và hỏa là một đôi cân đối, tốt và xấu là một đôi cân đối, chính nghĩa và tà ác là một đôi cân đối, nam nhân và nữ nhân cũng là một đôi cân đối, tương sinh tương khắc là một đôi cân đối, âm và dương là một đôi cân đối...Bởi vậy, rất có thể, ngươi không thể luyện thành Pháp Bảo và đan dược chính là chưa tìm được trạng thái cân đối...

- Cân đối.

Nghe được lời này, Sở Nam trở mình lâm vào trầm tư, Canh lão nói thực sự khiến Sở Nam bừng tỉnh không ít:

- Quả thực, bất luận là dùng pháp bảo luyện chế đan dược, hay đan dược luyện chế pháp bảo, cũng chưa làm được trạng thái cân đối, điểm cân đối giữa pháp bảo và đan dược ở chỗ nào?

Canh lão thấy dáng vẻ Sở Nam, thực sự thở dài một hơi, sau đó không quan tâm Sở Nam có thể nghĩ ra hay không, vội vàng tiến về phía trước tiếp tục dẫn đường, Sở Nam dựa theo hai chữ " Cân đối ", suy tư thông suốt.

- Có phải thời gian luyện chế, phân nửa dùng luyện chế đan dược, phân nửa dùng luyện chế pháp bảo hay không?

Sở Nam cảm thấy cách nghĩ này không quá thích hợp, nhưng hắn lại lấy dược liệu tiếp tục luyện chế, hắn nghĩ cho dù luyện chế không được, cũng có thể đạt được ý nghĩ mới, lý giải mới.

Quả nhiên, liên tục luyện chế mấy chục lần dĩ nhiên đều thất bại, nhưng Sở Nam vẫn cố gắng luyện chế, chỉ có điều thời gian luyện chế đã không phải phân biệt rõ ràng thành hai nửa như vậy, thời gian chậm rãi rút ngắn, cho tới khi biến đổi hoàn taonf, thân thể Sở Nam chấn động mạnh, thì thầm:

- Cân đối này không phải cân đối đơn giản, không phải dùng đan dược và pháp bảo mạnh mẽ dung hợp cùng một chỗ liền trở thành Pháp Bảo Đan, Pháp Bảo Đan là một loại gì đó rất mới lạ, dung hợp với đan dược, pháp bảo không có phân biệt quan hệ rõ ràng, lại có điểm đặc biệt của nó.

Nghĩ tới đây, Sở Nam càng cảm thấy rõ ràng hơn:

- Pháp Bảo Đan, cùng lúc luyện chế pháp bảo, lại luyện chế đan dược, hơn nữa phải luyện chế Pháp Bảo Đan, như vậy, rốt cuộc mới tạo được trạng thái cân đối chân chính.

Ý niệm nháy động, hỏa lò xuất hiện, dược liệu luyện đan và tài liệu luyện khí tiếp nhập hỏa lò, Sở Nam cẩn thận luyện chế, thế nhưng, hắn minh bạch một điểm, muốn luyện chế thành công còn cách một khoảng rất dài.

Tuy rằng chính mình thất bại, những sau mỗi lần thất bại, phần lớn Sở Nam đều có chút thu hoạch, ngoảnh đi ngoảnh lại tròn bảy ngày, Sở Nam thu dọn tất cả hai mươi viên đan dược luyện chế thất bại.

Nhưng giờ khắc này, sắc mặt Sở Nam phi thường phấn chấn, hắn dùng vô số thất bại, xếp chồng lên nhau tạo lên thành công, Sở Nam tin tưởng, viên tiếp theo nhất định sẽ thành công.

Sau nửa canh giờ, ba viên trân châu hồng sắc giống nhau y đúc nhảy vào lòng bàn tay Sở Nam, lưu quang lấp lánh, người không biết còn tưởng rằng đây là sản phẩm của tự nhiên; mỗi một viên trân châu đều không lớn, chỉ to bằng ngón tay cái.

Sở Nam trút vào một chút năng lượng kích thích trân châu hồng sắc, nhưng trên hư không, lập tức ầm ầm nổ vang, hư không rung chuyển không ngớt, gợn sóng thật lâu không tiêu tan, Canh lão đang dẫn đường mạnh mẽ quay đầu lại hỏi:

- Thành công rồi sao?

Những người khác đều chuyển ánh mắt nhìn về phía Sở Nam, Sở Nam lại để viên trân châu hồng sắc vào lòng bàn tay ném cho Canh lão nói:

- Ngươi ném thử xem.

Ánh mắt Canh lão chợt lóe, tiếp nhận viên trân châu hồng sắc, suy nghĩ một chút uy lực bạo tạc của viên trân châu hồng sắc này, xấp xỉ bằng một võ giả Chân Tổ Cảnh toàn lực xuất kích, nghĩ thầm cho dù viên trân châu hồng sắc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng có thể thong thả ứng đối, không thể gây tổn thương tới hắn.

Kết quả là, Canh lão một ngụm nuốt viên trân châu hồng sắc vào miệng, vừa mới xuống bụng, viên trân châu hồng sắc này liền được hòa tan, luồng năng lượng khổng lồ cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể Canh lão, luồng năng lượng này thực sự rất bạo lực, thế nhưng chỉ cần có thể hấp thụ cổ bạo năng này, liền nhận được chỗ tốt cực lớn.

- Không ngờ ngươi quả nhiên luyện thành.

Canh lão phi thường kinh ngạc, Sở Nam nói:

- Hiện tại ta chỉ có thể làm được như vậy, khi nào có thể nuốt viên trân châu hồng sắc này mà không bạo phát cổ năng lượng bạo tạc, mà bình thản thẩm thấu, như vậy sẽ cực tốt.

Ti...

Canh lão nhổ một ngụm lãnh khí, hắn cho rằng Sở Nam sẽ rất cao hứng, dù sao đây cũng là sáng tạo cực mới, vậy mà Sở Nam còn không hài lòng với thành quả như vậy, Canh lão hỏi:

- Thứ này gọi là gì?

- Vừa là đan dược, vừa là pháp bảo, hơn nữa dùng phương pháp Luyện Cốt Đan, vậy hãy gọi là Cốt Pháp Đan.

Sở Nam đặt một cái tên mới, Canh lão thì thào:

- Pháp đan, pháp đan, trong pháp có đan, trong đan có pháp...

Canh lão lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, tựa hồ lĩnh ngộ ra vật gì đó, Sở Nam cũng không để ý, bởi hắn còn chỉnh sửa Cốt Pháp Đan.

Có ba phương diện cần chỉnh sửa, một là vấn đề hấp thu theo như lời Sở Nam nói khi trước, hai là khi dùng pháp bảo uy lực còn chưa đủ mạnh; ba là, nếu là pháp bảo, không thể chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất?
Bình Luận (0)
Comment